Sunday, September 27, 2015

Hành trình chạy deadline tháng 9 của sinh viên năm 3


Gửi tháng 9 đẫm máu và yêu thương ?!

Sáng thứ 6 đi quay, chiều đi họp clb tối về lên mạng xem nguyên cả một đống clip hướng dẫn thấy ù ù cạc cạc.
Nguyên một đêm vừa xem clip vừa ghép ghép trong premiere, ai bảo dễ đâu, thấy loạn loạn.
Sáng sớm thứ 7 đã mò đến trường thu Sóng Trẻ. Giờ cứ nghĩ đến lại một đêm nữa nghe rồi dải băng rồi biên tập thấy nản nản.
Tối định ngủ sớm thì lại nhận điện thoại lại bật dậy check mail bên tập bài cho đàn em...
Ngày mai phải xong phần hình ảnh bài Truyền hình nếu không muốn thi lại.
Đêm mai phải biên tập xong Diễn đàn nếu không muốn bị kỷ luật.
Đêm phải hoàn thành cả kịch bản phần chuyên mục.
Sáng thứ 2 đi thực tế tòa soạn báo in và rồi chiều phải làm luôn báo cáo để thứ 3 nộp...
Trong thứ 3 phải cố cho xong powerpoint PL& Đạo đức nghề nghiệp nhà báo để còn gửi cho cái thằng "nói".
Trước thứ 6 phải xong phần hậu kỳ của phóng sự truyền hình và phỏng vấn tin cho Sóng Trẻ.
Trước thứ 6 phải viết báo cáo thu hoạch môn học. trong khi môn đấy chẳng học cái gì cả...
Sáng thứ 6 phải thu nốt Sóng Trẻ.
Trước khi hết tuần phải tìm được địa điểm cho kế hoạch PR nếu không muốn bị học lại.
Cùng lúc với tất cả mọi thứ là chuẩn bị làm đè thi vào clb cho kỳ tuyển thành viên mới... (cảm thấy khó hiểu)
...
Và trước khi làm được tất cả những việc trên và có thể còn nhiều hơn nữa. Sinh viên còn khoảng gần 2 tiếng để ngủ trước khi bật dậy và ngồi trước lap thêm 12 tiếng nữa với bài tập truyền hình...

Monday, September 21, 2015

Nếu là một năm trước chắc sẽ khóc. Nhưng năm nay nhờn rồi. Việc gấp 3 lần vẫn cứng lắm. Chỉ là năm ngoái khóc xong rồi rất tập trung mà làm. Năm nay không khóc cũng không nghĩ thông được gì.
Ngáp ngáp
Vẫn là cứ phải làm thôi...

Wednesday, September 9, 2015

20 tuổi đầu rồi mà nhìn thấy mẹ vẫn rất muốn "ăn vạ".
con không thể nói với mọi người được bởi vì câu chuyện của con với họ cũng có thể trở thành một gánh nặng mà có lẽ mỗi người đã nhiều lắm những cái lo riêng rồi.
...
con đã lớn hơn một chút, đủ để phải chịu trách nhiệm cho sự vô dụng của mình, đủ đề dừng trách móc thế giới, nhưng chưa đủ để thông cảm với bản thân mình. 
...
bởi vì con vẫn đang lớn...