những ngày cuối năm mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
không có từ nào diễn tả chính xác cả.
tại sao luôn là mình?
tinh thần lạc quan mới được 5 giây thì mọi thứ lại trở nên thật tệ.
con người ta sao lại tham lam đến vậy, không mệt sao?
hai từ trách nhiệm quả thực rất đáng ghét.
bởi vì hằng ngày vẫn phải mỉm cười dù bản thân không thể hiểu tại sao
bởi vì vẫn than thở và vẫn chấp nhận làm theo như một kẻ hèn nhát.
mỗi tối đi ngủ đều không dám nhắm mắt.
mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy lãng phí một ngày lại trôi qua.
họ không hiểu là tôi không thể.
vẫn câu nói đó. bạn chỉ có thể kiên trì nếu đó là đam mê. ngược lại, tất cả chỉ như một hình thức tra tấn mà thôi.
dù gì cũng tự mình chuốc lấy, nói những lời cay độc nay cũng không tự cứu mình được.
chỉ là cần một nơi để nói...
Monday, January 18, 2016
Subscribe to:
Posts (Atom)