những ngày này cảm thấy một chút bức bối.
dạo gần đây mình cảm thấy hình như mình là một người không dễ có được niềm tin lâu dài, về cả chiều đi lẫn chiều lại. có lẽ là bởi vì mình cảm thấy khó tin tưởng một ai hoàn toàn nên họ cũng không thể tin tưởng mình hoàn toàn. đó là một sự có đi có lại.
bản thân mình có lẽ đòi hỏi một cách vô thức nhiều thứ dù có lẽ về mặt lý trí mình biết là mình không có và cũng không cần... chắc vì thế mà cảm thấy hụt hẫng nhiều, chỉ nhớ là đêm hôm ấy mình thật sự đã khóc; đó có lẽ là một lẽ dĩ nhiên thôi nhưng vừa sợ lại vừa lo ấy.
mình tự hỏi liệu rằng những người như mình có thể sống chung với người khác được hay không?