Tớ thì có, hiện tại thì là như vậy.
Cũng giống như mọi nỗi buồn, ngay cả niềm vui tớ cũng muốn bản thân phải ghi nhớ chúng, nên tớ ghi lại những gì tớ đang cảm nhận.
Tớ, không vui, chỉ là tớ hạnh phúc. Vì mỗi ngày tớ đều có thể cảm nhận được đầy đủ những cảm xúc của bản thân mình, và chấp nhận chúng. Ví dụ như hôm nay, tớ rất mệt, cả không khí ở công ty cũng không được vui vẻ cho lắm, nhưng đến cuối ngày, khi tớ lại làm ra được một sản phẩm mà cái tâm tớ đặt ở trong đó. Tớ mỉm cười, vậy là đủ.
Cậu, kiếp này đã nhỡ sinh ra làm con người rồi, thì phải tận hưởng trọn vẹn hết cả niềm vui và nỗi buồn của kiếp người. Không thể cứ mãi phủ nhận những cảm xúc tiêu cực được. Phải không nào?
Tớ, luôn nghĩ rằng rất hiếm người đọc self-help mà thực sự thành công, nói đúng hơn là nghe theo những gì trong đó nói. Bởi vì, tớ luôn tin rằng, cậu sẽ không thể nhận ra được điều gì quan trọng, điều gì không hay có những quyết định bước ngoặt trong cuộc đời nếu cậu không thể tự mình nhận ra chúng, bằng cách trải qua những vấp ngã, tự mình trải nghiệm những đau thương, và cả niềm vui dù ngắn ngủi. Cậu, có nghĩ thế không?
Tớ, là một người sống theo cảm xúc của chính mình, nhưng lại thường xuyên bị ảnh hưởng từ người khác. Tớ, là một người như vậy đấy. Vì vậy tớ lại là một đứa dễ bị hiểu nhầm, đôi khi không được coi trọng và công nhận, hay đơn giản, chỉ là tớ quá phân vân nên chẳng thể diễn tả bản thân một cách trọn vẹn. Nhưng, tớ vẫn muốn những người tớ quan tâm hạnh phúc. Chẹp, làm thế nào nhỉ...
Tớ, không tin vào những người truyền cảm hứng. Đương nhiên, họ tồn tại, chỉ là với một người như tớ, họ không có tác động mạnh mẽ gì. Quay trở lại với việc cậu chẳng thể nghe lời người khác để tốt lên được. Cậu phải tự hiểu bằng chính những suy nghĩ, những cảm nhận của chính cậu. Vì vậy, tớ là một người tồi tệ, ừ, và tớ tin rằng tớ đang tốt lên...
Cậu này, tớ bây giờ đã hiểu được cảm giác tiêu tiền cho những người mình yêu thương có ý nghĩa như thế nào. Tớ, muốn mua cả thế giới cho gia đình và mấy đứa bạn tớ =))) Đùa đấy nhưng tớ vẫn cần tiết kiệm nhỉ =))))
Cậu, sẽ chẳng thể sống vì niềm vui của người khác mãi được, nên cũng không thể mong ai đó nhận lấy nỗi buồn của cậu. Điều đó, gần như là không thể. Họ, ngay cả khi họ sẵn sàng, cũng chắc gì đã có đủ sức mạnh để gánh vác nỗi buồn ấy của cậu.
Tớ, dạo gần đây không muốn kể nhiều về những mệt mỏi của mình. Không phải vì tớ chịu đựng được hay vì tớ cố giấu. Chỉ đơn giản là tớ biết tớ có thể tự giải quyết được chúng, tớ, sẽ sống có trách nhiệm với tất cả những cảm xúc của tớ. Và nếu thấy không ổn, tớ sẽ tìm tới người tớ tin tưởng. Tớ, nhìn bề ngoài là người vui vẻ và dễ dãi. Ừ, và đúng thế đấy, nếu vui cho người khác, tớ rất dễ bị hùa theo. Mặc dù vậy, tớ rất ghét đám đông hay hội họp đông người. Bởi vì suy cho cùng, tớ cũng không thể hòa nhập với họ, chi bằng chẳng tham gia thì hơn. Đúng không nào? Tớ, hiện tại cảm thấy hạnh phúc vì được là một đứa ngớ ngẩn vớ vẩn như vậy đấy.
Bởi vì, điều quan trọng là, khi cậu nhắm mắt sau một ngày, cậu biết cậu đã cho đi những gì có thể và được nhận lại yêu thương.
Nếu không, thì là bởi vì cậu chưa thực sự để tâm vào đấy. Hoặc, điều mà cậu đang làm là không xứng đáng...
Ôi, nói thế thôi chứ tớ đang cảm thấy có một số việc cần và muốn làm mà vẫn rối như tơ vò ấy. Nhưng, tớ vẫn sẽ cố gắng đi tiếp. Nhỉ?
Cậu, cũng thế nhé!
Yêu thương!