Thursday, December 11, 2014

Drunk

10 shots
I'm so cute when I'm drunk…
This is the first time I've been like this. So funny!!!

Tuesday, December 9, 2014

Điệu

Mặc váy, tết tóc hai bên xong đội thêm cái mũ len...
Đứng uốn éo trước gương vài phút...
Tự thấy mình cũng không đến nỗi "đàn ông hóa"...
Tuy nhiên cứ thế ra đường có khi bị chụp ảnh trộm xong mai lên mạng thấy cái hình "chế" thì cũng không biết nói sao...

Đi ngủ!

Monday, December 8, 2014

Meo…

Đói muốn chết!
Một tỷ năm rồi mới lại thức đêm chạy deadline...
Cái tội thích áp lực ahhhhhhh…
anw, hai bím đáng yêu! :3

Wednesday, December 3, 2014

Smile

I am not a pretty girl
But they said I've got a beautiful smile.

Bạch dạ hành (Byakuyako- 白夜行- Journey Under a Midnight Sun)

Vừa kết thúc "Bạch dạ hành". Điều tiếc nuối duy nhất là không thể liền một mạch đọc hết cả quyển.
Và quyết định sau đó là phải có cuốn tiểu thuyết này nằm trên giá sách của mình.

Thực sự rát khéo léo, khiến người ta cảm giac như bị hút vào từng dòng văn vậy. Rất tuyệt vời!
Ban đầu khi đọc, đến khoảng 1/3, bỗng dưng nhớ tới "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố", thực sự rất giống, mà cũng rất khác. Khác đương nhiên là về nhân vật, bối cảnh, nội dung,... tuy nhiên lại thấy bóng dáng "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố" trong "Bạch dạ hành" bởi cả hai tác phẩm đều tiếp cận nhân vật một cách khá tương đồng. Mỗi tác phẩm đều có hai dòng chảy chính, là dòng chảy của hai nhân vật chính, ban đầu hai dòng chảy ấy rất rõ ràng, tựa như hai đường thẳng song song, tuy nhiên càng về sau càng lộ rõ những đường gần liên kết giữa "hai mạch dòng chảy" ấy.
Tuy nhiên sự ám ảnh ở mỗi truyện là rất khác nhau. Không bàn quá nhiều về "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố" (sẽ cố gắng làm một bài riêng về tác phẩm này sau), thử đi sâu ngẫm nghỉ vè "Bạch dạ hành", luôn luôn có những câu hỏi được đặt ra trong xuyên suốt toàn truyện. Kỳ thực, không khó để nhận ra mối liên kết giữa Yukiho và Ryoji và đương nhiên giữa hai người họ chắc chắn có sự liên kết. Nhưng tác giả quá khôn khéo giấu đi các chứng cứ và để cho độc giả phải suy luận và đôi khi là "đoán mò". Vì vậy mà cuốn tiểu thuyết này rất kích thích. 
Người thường đọc "Bạch dạ hành" không thể không có cảm giác vừa căm ghét, vừa sợ hãi nhân vật Karasawa Yukiho nhưng thực sự không thể phủ nhận mình thực sự bị cô ta quyến rũ. Đó là sự hấp dẫn không thể cưỡng lại được, bởi cô ta "không phải loại hồ ly tinh bình thường". 
Kirihara Ryoji, liệu anh ta có phải là thứ ánh sáng mà Yukiho nhắc tới ở gần cuối truyện. Anh ta cũng thật nguy hiểm, người như vậy thực sự đáng sợ.
Chắc chắn không ít người cảm thấy họ thật đáng thương, cả đời sống trong bóng đêm đen, cả đời mơ ước được đi dưới ánh mặt trời. Tuy nhiên thực sự họ chẳng hề đáng thương đến thế. Họ nuôi lớn con quỷ dữ trong tâm hồn để tự bảo vệ bản thân, "nương tựa" vào nhau một cách kỳ quái nhưng rất hiệu quả. Hai con quỷ khao khát ánh mặt trời: có chút khiến người ta động lòng. 
Yukiho chắc chắn yêu Ryoji và ngược lại. Hay ít nhất, đó cũng là mối liên kết đầu tiên giữa hai người họ. Chắc chắn thế.
Họ không chỉ là hai loài vật sống cộng sinh cùng có lợi đâu. Không hoàn toàn.
Higashino Keigo đã đặt tình yêu vào bối cảnh quá nhẫn tâm. Tuy vậy cũng thật khôn khéo.
Một tác phẩm thật khiến người ta không khỏi nảy sinh hàng trăm câu hỏi. Nhưng những câu hỏi ấy, chỉ là tự nó hiện lên vậy thôi, cũng không cần được trả lời: "Chuyện gì đã thực sự xảy ra khi Yukiho 11 tuổi?" "Sau khi Ryo chết thì Yukiho sẽ làm gì?" "Tại sao lại phải hại Eriko?" "Yukiho đã bao giờ thực sự ra tay giết người chưa?"... chỉ là những câu hỏi vậy thôi... Đến cuối cùng, hình ảnh Yukiho bước đi, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần đã thay thế mọi câu hỏi. Ryoji chết rồi, Yukiho ngay cả thứ ánh sáng để nương vào cũng không còn. Cuộc đời cô ta chưa bao giờ có mặt trời, vì vậy cô ta cũng chưa bao giờ sợ mất đi nó. Nhưng có lẽ cô ta cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ mất đi thứ ánh sáng kia... mãi mãi.





I've got a chill

I've got a chill. That makes me feel weird...
I'm trying to express my feelings and my thoughts in English
'Cause I find it's difficult to say those things in Vietnamese...
I've been paralyzed...
I don't know why but sometimes I feel like I'm drowning...
When on a bike, you have to ride continously so you don't fall out. So you don't get hurt. It's the same when you're living a life. It's tiring. It's adventuring... It's can be anything that depends on you...
I'm losing something. That thing is not really important to me but it makes me important.
I've never known my limit because I always give up in the middle. I've never make it through. I hate when people think that they understand me. That's annoyed. I also hate when I'm too depended.
Eventually, I am a coward.
Living a normal life makes me feel safe. I don't need any drama in my life. I don't need to be special.
I'm not saying that I'm special. What I'm trying to say is that They think that I can do something I don't want to do. Oh I don't know what I really want to do.
Once I've tried to do different things. It didn't work. Or maybe I did it wrong.
Lately I've been lazier. I mean, I'm always lazy but recently I've been more delayed. My brain doesn't listen to my heart. They are both tired but in different ways.
I'm in the box instead of being out of the box...
I hesitate. I deny my abilities. I delete my hopes. I erase my needs. I can't laugh or cry naturally. I think I'm lost.
They say: "Don't want to be anyone. Be the one you want"
I don't know if I write it right or wrong, but if you understand, you'll see it.
The one you want to be? I don't have one. I don't know if I can find one.
I don't like people post everything on their social website. They update their life on internet everyday. I hate that. I think I know what they feel, the need of sharing. But I still feel ackward about telling the whole world what's going on in your life. I'm doing this right now. There are some differences but not too many.
I hate being between two lines. I'm always between two lines.
I hate myself being so confused. I'm always get confused.
I love being free. I'm always being in the cell that I made.
I love being careless. I'm always afraid of getting imbalanced.
Oh I think too much. That's my problem.
That's my human. The part of me that I can't change.
It's hurtful sometime but on the whole, I love the conflict.
...
I guess I'm done...
...
Oh, and I've got a chill everytime I hear this song
The Hanging tree

Tuesday, December 2, 2014

Gió về…

gió đông lạnh, xuyên qua tóc có chút thích thú...
mằn mặn…
Hà Nội này thật nhỏ bé, một chỗ rộng lớn để vừa hét vừa khóc thật xa vời.