Thursday, July 30, 2015

Giống

( 2010, 30 Sep 00:23)
- Ê, biết gì không, lớp bên cạnh lớp tao có một đứa trông giống mày cực! Đợi mai tao chụp ảnh gửi cho mày xem...
...
- Tao đẹp trai hơn!
- Và mày cũng lùn hơn nữa... :v
- Im đi!!!!!!

( 2011, 13 Jan 00:23)
- Hôm nay tao xem thời sự mới thấy, QK nhìn giống mày ghê. QK dẫn thể thao ý. Biết không?
- Biết.
- Thử xem đi xem có giống không?
- Tao thấy cũng bình thường, không giống lắm.
- Tao thấy giống mà!!!!
- Uh... :|

(2012, 10 Dec 00:23)
- Hôm nay tao xem phim, có chú diễn viên này tao nhìn mãi mà không nhận ra là đóng phim nào, tra tên cũng không thấy có phim nào quen, xong tao phát hiện ra...
- Phát hiện ra gì?
- Quen là vì tao nhìn lại thấy giống mày! :((
- Hả?!
- KMJ. Tra Google xem có tự thấy giống không?! :3
- Người yêu tao bảo không giống!!! :p


(2013, 22 Aug 00:23)
- Sao từ trước đến nay tao lại không để ý là CDD nhìn giống mày dã man ý!
- Gì nữa???
- Nhìn cái là tao nghĩ ngay đến cái mặt mày! :v
...
- Lần thứ bao nhiêu mày bảo tao giống người khác rồi hả? Mặt tao phổ biến thế à?
- Tao không biết nhưng công nhận nhìn ai cũng thấy giống mày ý! :v
- Nhưng mấy người mày bảo giống tao thì tao lại thấy chẳng giống nhau.
- Thế chắc do mắt tao nhỉ?
- Có thể...

Monday, July 13, 2015

Chuyện kể cho đỡ chán

Chuẩn bị làm "hậu kỳ" số tới, cảm thấy chán chán vì dù sao cũng xác định cả đêm nay lại mình ta với cái màn hình, tai nghe và con chuột...
Trước khi tìm cảm hứng làm việc, đợi nước lạnh trong tủ đá thì viết viết một chút.
Có những thời điểm trong quá khứ mà bạn muốn hoặc không muốn quay lại.
Hiện tại có 2 thời điểm như thế với mình.
Thời điểm muốn quay lại là để nói lời xin lỗi với một người bạn đã bị mình làm cho tổn thương.
Thời điểm không muốn quay lại là lúc mà bản thân cảm thấy tự ti về mọi mặt.
Dù muốn nhưng không thể.
Đáng lẽ là có khả năng quay về thời gian đó nhưng vì không muốn nên không thực hiện.
Cuộc đời thật là đầy những mâu thuẫn mà. Suy cho cùng cũng không thể hoàn toàn đúng ý mình được.
Dạo này lại quay trở về biên độ của sự cô đơn. Ngoài trừ việc thức đêm bị mẹ quạt cho vài ba tiếng thì cũng không có gì quá là đặc sắc. Tuy cuộc đời có hơi nhàm chán nhưng bởi vì cũng sắp bước vào cái sự thị phi của năm 3 nên bây giờ càng chán càng hạnh phúc.
Bởi vì một người bạn hôm nay tổ chức đám cưới. Mình lại không thể đến dự được. Thực sự mong bạn ý sẽ hạnh phúc. Bởi vì mình rất quý người bạn đó. Hơn thế nữa, bạn ý là một người tốt!
Thôi làm việc!

Saturday, July 11, 2015

Khi lớn lên...

Không biết những người khác thế nào, nhưng bản thân tự nhận thấy một vài điều sẽ thay đổi khi chúng ta lớn lên...
1. Khi lớn lên thì hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, vì vậy mà phải nắm bắt từng chút một. có khi vô tình để nó trôi qua mà không biết, lúc quay đầu lại cũng chỉ còn tiếc nuối mà thôi...
2. Lớn lên là quá trình một chiều của thời gian, không thể khiên cưỡng thuyết phục bản thân rằng mình vẫn còn trẻ, cảm giác đó như chỉ là cái cớ cho mọi chuyện xảy ra mà thôi...
3. Khi lớn lên thì cũng không nên làm phiền người khác bởi sự phiền muộn của bản thân...
4. Khi lớn lên không nên dễ dàng coi một người là gia đình của mình, bởi lẽ, nếu họ không nhận thức được điều đó, ta sẽ vô tình làm tổn thương họ và họ cũng sẽ vô tình làm tổn thương ta. Gia đình là nơi lòng bao dung không bao giờ cạn kiệt. Điều này không cần hiểu mà phải xuất phát từ cảm nhận và thẩm thấu của cá nhân, vì vậy không nên tùy tiện coi ai đó là gia đình.
5. Khi lớn lên phải sống có trách nhiệm với mỗi sự lựa chọn của mình. Dám bắt đầu thì phải dám kết thúc. Sống phải trọn vẹn trên chính đôi chân của mình.
6. Khi lớn lên phải tập sống lý trí, tức là tập quen với nỗi cô đơn. Bản thân mình cảm thấy một mình cũng không tồi, một mình không phải là tách biệt hoàn toàn với thế giới, chỉ là có một thế giới của riêng mình tồn tại song song mà thôi. Đôi khi con người phải học cách sống độc lập về cả tình cảm và lý trí. Tức là phải chuyên tâm và kiên trì, đừng xao nhãng...
7. Khi lớn lên đừng làm cha mẹ buồn lòng nữa. 
8. Lớn lên có những lúc không thể níu giữ quá nhiều. Không được bỏ cuộc nhưng phải học cách buông tay.
9. Khi lớn lên phải suy nghĩ thấu đáo trong mọi chuyện. Nhờ người khác giúp đỡ là mang nợ người ta, giúp đỡ người khác là gánh nợ hộ người ta. Chính vì vậy phải biết mình biết ta, cái nợ nào gánh được thì hẵng gánh, không thể lúc nào cũng sống tốt với tất cả mọi người được...
10. Khi lớn lên sẽ có rất nhiều cơ hội. Hãy nắm bắt nếu có thể, bằng không, hãy tạo ra một cơ hội khác...
11. Khi lớn lên không được thể hiện quá nhiều cái "tôi" trước người khác. Trừ khi bạn là người tài giỏi đến mức nào, bằng không, cái "tôi" quá lớn sẽ là rào ngăn giữ bạn và xã hội.
12. Khi lớn lên, hãy biết kiềm chế cơn giận của mình. Aristotle nói rằng: "Nổi giận với đúng người, đúng mức độ, đúng thời điểm, đúng nguyên nhân và đúng cách".
13. Mọi mối quan hệ đều có sự thay đổi, chuyển biến về lượng dẫn tới chuyển biến về chất. Chỉ có điều đôi khi bạn không tiên đoán được hướng vận động của nó mà thôi...

Saturday, July 4, 2015

Hết 2 năm học....

Lâu rồi không viết nên hôm nay ngồi lại viết...
Nghĩ thế nào thì cũng chính thức hết năm hai đại học rồi, bản thân nghĩ cũng nên tự điều chỉnh hành vi và cảm xúc của mình nhiều hơn một chút Cái chính là kiềm chế sự "chán nản" lâm thời mà tập trung cho những mục tiêu trước mắt. Nhớ lại hồi năm nhất còn học "Cơ sở lý luận báo chí", thầy giáo đã nói đại khái thế này: Có rất nhiều người đặt ra mục tiêu to lớn cho cuộc đời mình mà không thể thực hiện được, theo tôi, các bạn hãy bắt đầu từ những mục tiêu nhỏ trước đã..." nói đến đây mình nghe thấy rất hợp lý, nhưng tiếp theo: "Ví dụ như đặt mục tiêu là làm sao ra trường tốt nghiệp loại khá trở lên, có việc làm đúng ngành nghề...", lúc đó mình cảm thấy đó không phải là mục tiêu lớn rồi sao, với mình đó gần như là những mục tiêu mang tính dấu mốc để quyết định toàn bộ cuộc đời sau này. Kỳ thực khó mà đoán biết tương lai sẽ ra sao, vì vậy mà trong suốt năm hai đại học, bản thân tự rơi vào tâm trạng buồn chán, lo lắng, giận dỗi, nghĩ kỹ lại thì bây giờ vẫn thế, có điều đã biết tiết chế hơn: hễ buồn là lại cố tìm việc cho vui lên...
Nói đến mục tiêu, hôm nay thầy giáo tiếng Trung có hỏi lý do học của mỗi người. Bản thân mình bắt đầu cũng là từ ý thích nhất thời, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không nên giữ tâm trạng như vậy mà học tập. Thích nhanh cũng sẽ chán nhanh. Mà với việc bỏ tiền ra đầu tư vào trí tuệ, chuyện "cả thèm chóng chán" là một thái độ dẫn tới sự lỗ vốn nặng nề nhất. Nghĩ đến cùng thì không phải đã trải nghiệm qua hậu quả ấy ròi sao?! Vì vậy mà cần nghiêm túc hơn mới được.
Nhắc đến chuyện học thêm tiếng Trung, ngày trước học cập 1 ghét nhất là học tiếng Anh, đơn giản vì nó mới, nó khó và nó là một ngôn ngữ khác. Bây giờ lớn hơn rồi vẫn không giỏi tiếng Anh, nhưng thích học tiếng Anh nhất, bản thân cũng tự cảm thấy thích thú với việc học một thứ ngôn ngữ mới hơn... Vì vậy rất muốn làm cho tốt. Con người mình rất lạ ở chỗ: tuy cả thèm chóng chán nhưng đã bắt tay vào làm thì nhất định không muốn bỏ dở. Tính có thể ghét sự cạnh tranh, ganh đua nhau nhưng lại rất hiếu thắng. Càng như vậy càng khiến bản thân có nhiều "nội xung đột", tuy nhiên cũng vì nhận thức rất rõ bản thân nên mình luôn có cảm giác mình điều chỉnh mọi thứ khá ổn, dễ cáu, dễ xúc động nhưng cũng dễ hồi lại tâm trạng. Con người rất vô kỷ luật nhưng tự sống theo quy tắc riêng, tự lập kế hoạch riêng, bất kỳ biến động nào đều rất dễ khiến mình bùng nổ. Vì thế mà thanh ra tính rất cầu toàn. Bản thân ghét nhất bị người khác nhận xét điều không tốt về mình. Lý trí đương nhiên khẳng định rằng mình có thể đã sai, nhưng bản năng trong tiềm thức hoàn toàn không chấp nhận mình sai. Ý đơn giản là sống rất thích nói chuyện đạo lý với người khác nhưng kỵ nhất người ta cằn nhằn mình.
Nói cho cùng bản thân cũng thấy hết cả mặt tốt mặt xấu rồi, giờ chỉ còn xem quyết tâm thôi.
Trong năm hai nói nhiều nhất câu này: "Ra trường nhất quyết không làm báo"
Nghĩ lại thì mình thấy mình vừa hợp làm báo vừa không hợp. Tính rất tò mò, thích hóng hớt nhưng thường xuyên rơi vào trạng thái "vô tâm, vô cảm". Vốn thích đưa chuyện nhưng chỉ nói chơi thôi chứ phàm không phải là chuyện của mình thì nhất quyết không để tâm. Khả năng quan sát hay biên tập cũng tự thấy không tồi nhưng giao tiếp và nhạy bén trong các mối quan hệ gần như không có. Vì vậy mà tìm một công việc thích hợp cho bản thân quả không dễ...
Suy đi tính lại: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Không phải vẫn là đang đọc truyện, viết blog trong khi bài còn chưa biên tập xong đây sao.Quả tự thấy nực cười. Nhưng nói thật, làm việc cần chút áp lực, nói thẳng ra bản thân thấy hơi có chút kích thích khi "nước đến chân mới nhảy" nhưng cũng không nên lợi dụng điều này quá, rất nguy hiểm. Vì dù sao mai mốt đi làm rồi cũng không thể nhàn rồi "làm chậm" mọi việc như bây giờ.
Bây giờ cũng không quá chán ghét trường học nữa, thực ra học ở đây bản thân cũng có nhiều cái lợi, tuy là lợi với hại song song nhưng biết ý thức một chút thì cũng không đến nỗi tồi. 
Dạo gần đây hay tiếp xúc với chủ đề về định hướng ngành nghề, cái này khó. Thực quá khó! Nhưng dù sao bây giờ cũng vô định hướng, hãy tận dụng thời gian tích góp cho đủ những thứ cần tích góp rồi cố gắng mà bước ra đường đời. Nghĩ vậy đấy! Hãy cố giữ suy nghĩ mang màu sắc tích cực và hơi hướng thúc đẩy này lâu lâu một chút! Thực rất sợ cái bản tính thất thường của mình...
Đằng nào cũng vậy! Ngủ sớm thì hơn...