Lâu rồi không viết nên hôm nay ngồi lại viết...
Nghĩ thế nào thì cũng chính thức hết năm hai đại học rồi, bản thân nghĩ cũng nên tự điều chỉnh hành vi và cảm xúc của mình nhiều hơn một chút Cái chính là kiềm chế sự "chán nản" lâm thời mà tập trung cho những mục tiêu trước mắt. Nhớ lại hồi năm nhất còn học "Cơ sở lý luận báo chí", thầy giáo đã nói đại khái thế này: Có rất nhiều người đặt ra mục tiêu to lớn cho cuộc đời mình mà không thể thực hiện được, theo tôi, các bạn hãy bắt đầu từ những mục tiêu nhỏ trước đã..." nói đến đây mình nghe thấy rất hợp lý, nhưng tiếp theo: "Ví dụ như đặt mục tiêu là làm sao ra trường tốt nghiệp loại khá trở lên, có việc làm đúng ngành nghề...", lúc đó mình cảm thấy đó không phải là mục tiêu lớn rồi sao, với mình đó gần như là những mục tiêu mang tính dấu mốc để quyết định toàn bộ cuộc đời sau này. Kỳ thực khó mà đoán biết tương lai sẽ ra sao, vì vậy mà trong suốt năm hai đại học, bản thân tự rơi vào tâm trạng buồn chán, lo lắng, giận dỗi, nghĩ kỹ lại thì bây giờ vẫn thế, có điều đã biết tiết chế hơn: hễ buồn là lại cố tìm việc cho vui lên...
Nói đến mục tiêu, hôm nay thầy giáo tiếng Trung có hỏi lý do học của mỗi người. Bản thân mình bắt đầu cũng là từ ý thích nhất thời, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không nên giữ tâm trạng như vậy mà học tập. Thích nhanh cũng sẽ chán nhanh. Mà với việc bỏ tiền ra đầu tư vào trí tuệ, chuyện "cả thèm chóng chán" là một thái độ dẫn tới sự lỗ vốn nặng nề nhất. Nghĩ đến cùng thì không phải đã trải nghiệm qua hậu quả ấy ròi sao?! Vì vậy mà cần nghiêm túc hơn mới được.
Nhắc đến chuyện học thêm tiếng Trung, ngày trước học cập 1 ghét nhất là học tiếng Anh, đơn giản vì nó mới, nó khó và nó là một ngôn ngữ khác. Bây giờ lớn hơn rồi vẫn không giỏi tiếng Anh, nhưng thích học tiếng Anh nhất, bản thân cũng tự cảm thấy thích thú với việc học một thứ ngôn ngữ mới hơn... Vì vậy rất muốn làm cho tốt. Con người mình rất lạ ở chỗ: tuy cả thèm chóng chán nhưng đã bắt tay vào làm thì nhất định không muốn bỏ dở. Tính có thể ghét sự cạnh tranh, ganh đua nhau nhưng lại rất hiếu thắng. Càng như vậy càng khiến bản thân có nhiều "nội xung đột", tuy nhiên cũng vì nhận thức rất rõ bản thân nên mình luôn có cảm giác mình điều chỉnh mọi thứ khá ổn, dễ cáu, dễ xúc động nhưng cũng dễ hồi lại tâm trạng. Con người rất vô kỷ luật nhưng tự sống theo quy tắc riêng, tự lập kế hoạch riêng, bất kỳ biến động nào đều rất dễ khiến mình bùng nổ. Vì thế mà thanh ra tính rất cầu toàn. Bản thân ghét nhất bị người khác nhận xét điều không tốt về mình. Lý trí đương nhiên khẳng định rằng mình có thể đã sai, nhưng bản năng trong tiềm thức hoàn toàn không chấp nhận mình sai. Ý đơn giản là sống rất thích nói chuyện đạo lý với người khác nhưng kỵ nhất người ta cằn nhằn mình.
Nói cho cùng bản thân cũng thấy hết cả mặt tốt mặt xấu rồi, giờ chỉ còn xem quyết tâm thôi.
Trong năm hai nói nhiều nhất câu này: "Ra trường nhất quyết không làm báo"
Nghĩ lại thì mình thấy mình vừa hợp làm báo vừa không hợp. Tính rất tò mò, thích hóng hớt nhưng thường xuyên rơi vào trạng thái "vô tâm, vô cảm". Vốn thích đưa chuyện nhưng chỉ nói chơi thôi chứ phàm không phải là chuyện của mình thì nhất quyết không để tâm. Khả năng quan sát hay biên tập cũng tự thấy không tồi nhưng giao tiếp và nhạy bén trong các mối quan hệ gần như không có. Vì vậy mà tìm một công việc thích hợp cho bản thân quả không dễ...
Suy đi tính lại: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Không phải vẫn là đang đọc truyện, viết blog trong khi bài còn chưa biên tập xong đây sao.Quả tự thấy nực cười. Nhưng nói thật, làm việc cần chút áp lực, nói thẳng ra bản thân thấy hơi có chút kích thích khi "nước đến chân mới nhảy" nhưng cũng không nên lợi dụng điều này quá, rất nguy hiểm. Vì dù sao mai mốt đi làm rồi cũng không thể nhàn rồi "làm chậm" mọi việc như bây giờ.
Bây giờ cũng không quá chán ghét trường học nữa, thực ra học ở đây bản thân cũng có nhiều cái lợi, tuy là lợi với hại song song nhưng biết ý thức một chút thì cũng không đến nỗi tồi.
Dạo gần đây hay tiếp xúc với chủ đề về định hướng ngành nghề, cái này khó. Thực quá khó! Nhưng dù sao bây giờ cũng vô định hướng, hãy tận dụng thời gian tích góp cho đủ những thứ cần tích góp rồi cố gắng mà bước ra đường đời. Nghĩ vậy đấy! Hãy cố giữ suy nghĩ mang màu sắc tích cực và hơi hướng thúc đẩy này lâu lâu một chút! Thực rất sợ cái bản tính thất thường của mình...
Đằng nào cũng vậy! Ngủ sớm thì hơn...
No comments:
Post a Comment