Cảm thấy buồn.
Bài học ngày hôm nay.
Những thứ quan trọng nhất là những thứ luôn ở gần nhất. Và đôi khi ta quá quen với sự gần gũi ấy rồi mặc nhiên rằng nó sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình như thế, rằng nó không mất đi bao giờ. Thực ra thì, những thứ như vậy lại là những thứ ta dễ bỏ qua và lơ là nhất.
Ví mất đi rồi có thể mua lại, sổ cũng vậy... nhưng những gì trong nó thì không lấy lại được. Lần này không tìm thấy ví, không khóc cũng không loạn hết cả lên. Bình tĩnh vì có một linh cảm - lần này là mất thật...
Ví hay sổ đều giống như các mối quan hệ vậy, gắn bó là bởi có kỷ niệm. Nhưng vì quá quen thuộc nên vô tình quên đi rồi vô tâm đánh mất.
Chẳng phải tỏ ra triết lý gì nhưng từ chuyện đồ vẫn có thể suy ra chuyện con người. Cứ mặc nhiên thừa nhận rồi tự mình đánh mất. Vật hay người không phải là vấn đề, vấn đề ở đây là thái độ và sự trân trọng của mỗi người.
P/S: buồn đến mất ngủ...
Sunday, October 4, 2015
Chuyện về một cái ví và một quyển sổ.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment