Một tuần mệt não, mặc dù hôm nay là thứ 7 nhưng cảm giác như mai là thứ 2 vậy...
Tuần rồi hầu như ngày nào cũng ra đường, đi đi về về. Tâm trí hơi hoảng loạn, tại sao nhỉ?
Có người bảo tính cách những người như mình thuộc dạng cả thèm chóng chán, có khả năng, năng lực nhưng chẳng bao giờ dốc sức dốc lòng vì một cái gì cả...
Mình thấy không sai. Hôm nay mình nhớ lại 3 điều khiến mình tự nhiên muốn cốc vào đầu mình một cái...
(1) Câu lạc bộ Phát thanh ngày xưa tham gia.
Ờm, nói ngày xưa thì hơi quá nhưng cũng gọi là thì quá khứ rồi.
Đó là những chuỗi ngày rực rỡ của mình thời đại học, nhưng nghĩ lại thì đúng là đáng ra mình có thể dốc hết tâm sức hơn nữa, để mọi thứ tốt đẹp hơn nữa. Mình đã thất bại trong việc gắn kết mọi người, thất bại luôn cả việc vực dậy và truyền cảm hứng.
Hôm ấy đứa em bảo, chị có công nhận là bọn em làm được những gì chị không làm được không, chỉ biết gật đầu cười ngu ...
(2) Công việc chính thức đầu tiên sau tốt nghiệp.
Mỉa mai thay là mình vẫn luôn chán ghét mấy sản phẩm của công ty ấy, kỳ thực là bây giờ cũng không có quá thiện cảm. Nhưng mình thực sự thấy bạn vào sau thay mình đã làm rất tốt, kiểu, từ ảnh chụp tới bài viết có tâm hơn hẳn... bỗng nhiên thấy mình lố bịch. Kiểu rõ là muốn ra đi hiên ngang nhưng thành ra lại giúp người ta trút bỏ một gánh nặng.
Mình không có suy nghĩ là thiếu mình thì công ty không làm gì được hay kiểu như mình là nhân tài công ty mà không giữ thì công ty thiệt. Nhưng lúc mình đi, mình thực sự nghĩ mình ít ra cũng làm được điều gì đó cho thấy mình có tiềm năng, nhưng bởi vì sếp mình chỉ "ok em" một câu gọn gàng như vậy thôi. Nên mình nghĩ với công việc tới, có lẽ mình phải cố gắng hơn nữa.
Nhưng nói thật là mình không hối hận khi nghỉ việc ở đó chút nào. Môi trường ở đó khá dễ chịu, con người cũng về cơ bản là thân thiện, đãi ngộ so với người chân ướt chân ráo như vậy là vô cùng tốt. Thế nhưng, người ta vẫn chia tay dù đối tượng có hoàn hảo thế nào cơ mà.
Mình chỉ tiếc vì mình không thực sự nghiêm túc thôi, chứ không tiếc công việc ở đó.
Một bài học vì cái sự hời hợt...
(3) Công việc đầu tiên bị loại trực tiếp.
Nếu như cố gắng hết sức rồi mà bị loại, người ta sẽ thấy ấm ức thay vì tiếc nuối. Còn với công việc vừa rồi, mình nghĩ là mình tiếc vì đã không cho bản thân một cơ hội.
Tại sao nhỉ? Vì mình có một cái "tôi" quá lớn.
Thực đấy.
Nói sao nhỉ, mình không cho người ta cơ hội đánh giá mình là bởi mình sợ rằng những lời người ta nói sẽ khiến mình chùn bước. Hầu hết mọi người, lạc quan mà nói, sẽ vì những lời chê bai, góp ý mà từ từ tiến bộ lên. Mình thì hơi ngược lại. Đương nhiên khen ngợi quá đà xong phủ lấp cái chưa được là không nên, mình cũng không phải người chỉ thích sống trong lời ngọt ngào, nhưng kiểu tính cách của mình khá ngang ngược, nên người khác nói, đa số mình sẽ phản bác.
Do vậy một phần mà mình có yêu cầu cao (ở mức độ bản thân mình đặt ra) với những sản phẩm mình làm. Một đứa cẩu thả nói ra được câu này cũng hơi ngượng nhưng vì mình rất ghét bị người ta bắt lỗi nên mới như vậy. Kỳ thực mình là đứa lầy lội tới mức sát giờ mới làm việc nhưng lại là người ngốn rất nhiều thời gian vì cứ cân đi chỉnh lại mọi thứ. Ngược đời thế đấy.
Vì thế mà trong buổi phỏng vấn vừa rồi, mình đã quyết định như vậy.
Vấn đề là ngay cả khi trong đầu mình cứ tự vấn phải nắm lấy cơ hội, phải thử phải cố... cuối cùng vẫn chẳng chiến thắng được bản năng ngu ngốc.
Mang tiếng là bỏ phỏng vấn nhưng cũng là lần đầu tiên trượt test trực tiếp trước mặt nhà tuyển dụng. Một kiểu ngu ngốc =)))
123 cái sự ngu ngốc
No comments:
Post a Comment