Ngoài việc ngủ đúng giờ, ngày đủ 3 bữa thì thực chưa làm được gì nhiều. Cảm giác vẫn rất tệ hại và tội lỗi mỗi buổi sáng ngủ dậy. Suốt những khaorng thời gian ngồi làm việc cũng cảm thấy không có chút bình lặng. Thậm chí còn cảm thấy tệ hơn. Hôm nào sáng ngủ dậy, đêm qua không mơ gì tới công việc thì còn nhẹ đôi chút, đáng sợ nhất là khi đang ngủ, cơ thể, não bộ tự cảm nhận được sắp tới giờ dậy, liền lay động một chút ý thức tỉnh giấc trước, và chút ý thức đó điều hướng những suy nghĩ mơ hồ trong giấc ngủ tới chuyện công việc, rồi cứ thế không biết mơ hay thực. Ám ảnh.
Hay là mình bỏ? Ừ, bỏ thì lấy gì mà nuôi thân? Ừ rồi thì dạo này mình cảm thấy tụt dốc tới mức như một đứa học sinh cá biệt được kèm cặp, chăm chăm sửa từng chút; đôi khi mình không thể bình tĩnh nhìn lại được, lại ảnh hưởng tới thời gian của người khác, cảm thấy rất tệ.
No comments:
Post a Comment