Friday, February 28, 2014

hôm nay được nghỉ học. hôm nay có bài tập về nhà.

ban công mưa lâm thâm...
ngày thứ sáu thứ hai của học kì thứ hai năm thứ nhất đại học...
...
cảm giác dần trở lại, tuy bước đi có hơi chệnh choạng nhưng mong là sẽ dần lấy lại được nhip độ của mọi thứ công việc.
.
Sáng vừa rồi đi học tiếng Anh. phải lâu lắm rồi mới đụng đến tiếng Anh theo kiểu nghiêm túc- tức là có bài tập và có giáo viên đứng lớp- kì lạ quá. Vẫn bối rối như trẻ con tập nói. Tự cười vào sự ngô nghê của chính mình.
.
Lại sách vở. Nhanh thôi sẽ lại thi cử.
.
Quên việc ở đội máu. Lưu luyến nhiều về mảng sự kiện. Không hiểu sao bản thân rất rất muốn làm một người tổ chức sự kiện. Lên kịch bản chương trình, chạy sấn khấu, đứng trong cánh gà nhắc mọi người... thèm. Đấy có phải là sự nhen nhóm của một ngọn lửa nào đó không? Nếu có, liệu nó có đủ mạnh để tiếp tục cháy âm ỉ rồi rực lên như nó cần phải thế không? Trời đang mưa dai dẳng...
.
Hồi tối được học về tiếng động và âm nhạc trong phát thanh. Bập bẹ sử dụng Audobe audition CS6. Cười ngố. Nhưng mà thích, thích hơn việc học về phỏng vấn hay dẫn hiện trường. Bắt đầu lên tinh thần.
.
Có bài tập Tác phẩm báo chí. Để sáng tính. Giờ đang đêm đen. 
.
Anh Thế Dũng Phát thanh K31. Anh rất tốt. Là kiểu người có thể sống chết vì nghề. Không giống kẻ không có ước mơ và định hình dự kiến. Anh khá con gái. Không phải kiểu điệu đà hay dịu dàng. Là kiểu nhẹ nhàng và hơi đanh đá. Anh rất tốt. Mong sự nghiệp sau này của anh sẽ thành công. Đó không phải lời chúc. Là lời khẳng định nhiều hơn. Từ sự cố gắng ấy, nhìn vào có thể khiến những người vô định cảm thấy mình quá nhỏ bé, hoặc là mình quá mơ ngủ. lười nhác là căn bệnh thể kỉ.
Chị Phương Anh cá sấu sắp ra khỏi đội máu. Chuyện sớm muộn. Mình cũng thế mà. Nhưng chị để lại nhiều bài học. Vô tình thôi... Mong là mình sẽ nhớ và nhớ mãi để luôn áp dụng những bài học ấy. Chị cũng sẽ thành công, rất thành công. Mong chị luôn hạnh phúc. Đó là lời chúc của em.
...
Những con người luôn cháy hết mình. Anh chị thật tuyệt. Đây là những lời sáo rỗng: "Em ước một ngày được như anh/chị...", khi thốt lên thật vô nghĩa. Nhưng lần đầu tiên nói những lời sáo rỗng này. Vì vậy mà nó có ý nghĩa riêng của nó...
.
Nhận được điểm thi học kì một. Tại sao con người luôn ganh tị vậy? Sự đố kị có mặt tốt riêng của nó, dùng nó như một liều thuốc cũng hay. Nhưng dễ nghiện, và quá liều sẽ dẫn đến nhiều sự tai biến khác... Cần phải cẩn thận.
.
Chuẩn bị làm phát thanh nội bộ rồi. Chẳng có cảm giác gì cả.
...
Khi buồn chán, tự mua vui bản thân bằng việc chúc tất cả mọi người ngủ ngon. Kẻ giết người hàng loạt thường lựa chọn đối tượng bất kì hoặc ngẫu nhiên để cuối cùng nhắm đến một chìa khóa cuối cùng. Chỉ cái đặc biệt mới là cái duy nhất. Tuy vậy, mục tiêu của kẻ sát nhân cũng đã hoàn thành. 
Việc chúc ngủ ngon không dẫn đến chìa khóa. Gián tiếp. Và không thành công.
...
Hội chứng bấn loạn Shin... Thực sự đắm chìm trong thứ nghệ thuật ấy. Muốn là một phần của nó. Nhất định sẽ là một phần của nó.
...
Cảm giác muốn nắm bắt hết tất cả. Nói quá rồi. Kẻ lười vốn thích nói hơn làm. Tập làm đi!
.
Nhiều dự định quá. Ngủ mơ nhiều quá. Dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng. Cần sống thực tế hơn
.
Con người giỏi lắm. Biết điều chỉnh cả tốc độ của thời gian. Ai cũng làm được mà chỉ có kẻ ngu mới không biết mình có thể làm gì thôi.
Đời đáng sợ nhất hai loại người: Một loại hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Và một loại hiểu rất rõ hành vi của mình. Đều rất nguy hiểm.
.
Quên đi thì tốt.
Nhưng cứ để đấy để đôi khi cũng có thể nuôi dưỡng trí tưởng tượng một chút hoặc thủ dâm tinh thần.
Con người thiếu trải nghiệm mà chỉ sống bằng trí tưởng tượng đôi khi cũng thật đáng thương.
.
.
.
Chúc cậu ngủ ngon. 
.
.
.
ban công mưa lâm thâm.
một cô bé tầm cấp hai cấp ba đạp xe vào lúc 12h đêm trên con đường vắng ngắt chỉ có tiếng mưa...
em thật dũng cảm. 
mong em có thể sớm về nhà, ngủ một giấc thật ngon. 
dù em đang phải chiến đấu trong trận chiến như thế nào, em cũng rất dũng cảm.
.
chúc em ngủ ngon.
.
.
.
ban công mưa lâm thâm.
xe đi qua để lại mã vạch trên tường.
đi cẩn thận.
.
.
.
chúc cậu ngủ ngon.

No comments:

Post a Comment