24/5/2014
Bế giảng...
104 có khác nhiều so với 103...
nhưng tôi không tận mắt nhận thấy điều đó. dường như tôi không quan tâm.
dường như tôi đánh mất điều gì đó.
...
còn nhớ khi mới vào đại học đã buồn nhiều, khóc nhiều vì nhớ trường, nhớ bạn. giờ thì sao nào cô gái?
bây giờ vui quá nên quên mất "ngày xưa" sao?
...
tôi không quên, nhưng hình như cũng không nhớ. có một thứ cảm xúc không gọi thành tên cứ mắc kẹt trong lồng ngực ngăn không cho nước mắt rơi, ngăn không cho nụ cười nở.
tôi thắc mắc có phải tôi đang đánh rơi mất điều gì không?
...
ngày này của một năm trước còn khóc nức nở, đêm về cũng viết stt, cũng buồn buồn không ngủ, cũng inbox phá rối một người bạn.
ngày này một năm sau, ánh mắt không biết vui hay buồn lướt qua từng bức ảnh trên facebook.
tôi nên nhớ điều gì, nên tiếc điều gì?
...
bạn bè, tôi vứt bỏ lại phía sau?
cũng không thể nói thế trong khi tôi chỉ dậm chân tại chỗ, còn họ thì tiến lên phía trước theo cách của họ.
...
với người tôi từng thân thiết. với những người tôi từng thân thiết. tôi không còn hứng thú với họ, có lẽ họ cũng không còn hứng thú với tôi.
...
tôi đang nói lời tạm biệt cuối cùng.
...
nhiều điều tôi muốn làm khi còn đi học ở Chu.
muốn học thật chăm chỉ.
muốn tham gia hoạt động nhiều hơn thế.
muốn hòa đồng hơn thế.
muốn được nắm tay người yêu đi dạo trên sân trường đầy lá.
muốn dừng thời gian lại chút ít...
...
giờ tôi thấy mình thực sự ở xa lắm, rất xa...
...
những người bạn đại học không phải nguyên nhân.
nếu họ là nguyên nhân, có lẽ tôi bây giờ đã không còn một người bạn nào ở thời trung học.
họ không bao giờ có thể là nguyên nhân.
...
tâm lý của một kẻ không mấy hòa đồng là muốn có ai đó mở lời trước. họ muốn có một cái cớ từ kẻ khác để đẩy mình tham gia vào cộng đồng.
...
tôi luôn tránh tốt nhất có thể để không phải ở trong thế chủ động.
...
một năm nhanh quá.
cứ thế này sẽ lại già đi trong chớp mắt.
...
tôi bắt đầu sợ.
tuổi thanh xuân vụt qua.
không lớn lên mà vẫn mãi ngớ ngẩn, ngốc nghếch.
không chịu yêu mà vẫn mãi một mình.
không học hành mà vẫn mãi ngu dốt.
không mơ ước mã vẫn mãi ngủ quên.
không thể khóc cũng không thể cười.
...
nhắm mắt vào tôi thấy mình đang rơi...
No comments:
Post a Comment