Một ngày có nắng và có mưa.
Đến trường vào buổi chiều "đổ lửa". Vắng. Kết quả thi cầm trên tay có đôi chút thất vọng.
Mưa bóng mây. Mưa rào mùa hạ. 30 phút chôn chân trong nhà xe. Nghe tiếng mưa rơi lòng mát dần.
Ghé qua hàng sách gần trường. Tìm kiếm nhưng không thấy cái cần tìm. Mang về ba "sản phầm"...
...
Hai trong ba quyển sách tôi mua là truyện ngắn của hai nữ tác giả trẻ người Việt. Không phải là guu của tôi. Cả hai quyển đều được mua vì vẻ ngoài của chúng. "Như mùa đông rơi xuống"- Fuyu và "Nếu như chưa từng gặp anh"- Thủy Anna...
Đó là hai cuốn sách thú vị theo những cách khác nhau.
...
Tôi đọc "Nếu như chưa từng gặp anh" của Thủy Anna trước. Là tự truyện? Hay "giả tự truyện"? Dù sao thì nhân vật "tôi" trong câu truyện cũng không được lòng tôi.
Đây không phải là lời chê bài kiểu như: "Truyện này chán ngắt!" hay "Sến không chịu nổi". Đây là phản ứng tự nhiên của cái "tôi" ở một cô gái khác đối với cái "tôi" của tác giả. Người con gái trong truyện đôi khi khiến tôi khó chịu... Nó giống như khi bạn xem một bộ phim truyền hình dài tập mà nhân vật chính- người mà đáng lẽ ra phải lấy được thiện cảm từ khán giả- lại trở thành nhân vật bị ghét. Đó hoàn toàn là sựu tiếp nhận và phản hồi lại của cá nhân.
Kết cấu chuyện mạch lạc và sắp xếp gọn gàng. Giọng văn và lối viết nhẹ nhàng, nữ tính và có xu hướng "lãng mạn hóa".
Trong truyện nhân vật "tôi"- Băng Di bày tỏ những cảm xúc yêu chứa nhiều mâu thuẫn của mình với hai nhận vật P và M. P là "người cũ", là mối tình đầu thời trung học của Băng Di. P ra đi trong một tai nạn máy bay. Băng Di mãi mãi không quên được P. Còn M là một bác sĩ trẻ. Anh là tình yêu, là niềm day dứt, cũng là khát khao của nhân vật "tôi". Từ góc nhìn của tôi, M là người đánh thức tình yêu trong "tôi", cũng là kẻ vùi tắt nó- mà sau này lại được hình bóng của P nhóm lại lửa.
Toàn bộ truyện là những đấu tranh tình cảm cửa "tôi", là những cảm xúc nhiều mâu thuẫn của M và "tôi". Nhân vật nữ chính, cũng là nhân vật "tôi" là kiểu phụ nữ tôi không thích. Nói đúng hơn cô ấy là kiểu người mà tôi không thích. Bản thân "tôi" luôn giận hờn trách móc M bởi anh không thể quen hình bóng người cũ tuy nhiên cô đến với anh và chấp nhận rằng anh vẫn còn hoài mong về N. "Tôi" luôn quả quyết rằng tình yêu là chuyện của ''hai người'', nó không phải của đám đông nhưng cô lại luôn vô tình hay hữu ý lồng ghép hình ảnh của P vào trong mối quan hệ với M (!?).
Thực lòng mà nói thì tôi không hợp với thể loại "tiểu thuyết tình yêu thiếu nữ" (chính xác thì đây là một cuốn tản văn). Những câu văn chuẩn mực. Ngôn từ uyển chuyển đưa lối cảm xúc. Hình ảnh, ý văn rất "con gái". Một tác phẩm như vậy phải hay. Tôi lại cảm thấy nó vẫn thiếu sự kịch tính. Một bản nhạc không có cao trào.
Đó là phản ứng rất tự nhiên. Một người con gái, với những chàng trai cô ấy không thích, cô ấy lờ đi; còn với những người con gái khác, đặc biệt là với một người cô ấy không thích, cô ấy sẽ "vạch lá tìm sâu", soi tới tận cùng những điểm mà cô ấy cho là nó "sai". Trong tình huống này, cái "tôi' của tác giả đặt vào trong nhân vật Băng Di lại vô tình rơi vào kiểu con gái mà tôi không hề thích tẹo nào. Tôi cũng là một đứa hay mơ mộng, tưởng tượng lung tung nhưng với tôi, tình yêu xuất phát từ sự thương cảm không tồn tại và kéo dài mãi được. Chung quy lại, quan điểm về tình yêu của tôi khác với tác giả, phong cách văn chương cũng không có chút tương đông vì vậy dù theo đánh giá khách quan thì "Nếu như chưa từng gặp anh" của Thủy Anna là một tản văn đọc khá ổn, kết truyện là cảm xúc trong sáng của "tôi" với P cùng những ánh sáng tươi vui của tương lai mà cuối cùng Băng Di cũng tự giải thoát mình và tìm lại thấy sự yêu thương chính bản thân mình. Nhưng suy cho cùng, sự lãng mạn trong tôi không thể đồng cảm cùng sự lãng mạn của tác giả. Chỉ vậy thôi...
...
Sau khi kết thúc "Nếu như chưa từng gặp anh", tôi đến với "Như mùa đông rời xuống" của Fuyu. Nữ tác giả này giống với Thủy Anna ở một điểm: nếu như không bàn luận về lối viết văn thì cái "tôi" của tác giả được họa lại trong nhân vật rất rõ ràng và "lộ liễu".
Tôi không rõ Fuyu bao nhiêu tuổi nhưng ở bìa trong cuốn sách có ghi cô ấy thuộc cung Thiên Bình. Không thể phủ nhận điều đó tạo được nhiều thiện cảm cho tôi.
Tôi thích "Như mùa đông rơi xuống" ở cái sự hồn nhiên từ cách xây dựng nhân vật, từ cốt truyện cho tới lối hành văn có phần trẻ con, vô tư của Fuyu. Có lẽ bởi vì tôi cũng là Thiên Bình nên dường như tôi không chỉ thấy được chân dung của Fuyu trong từng nhân vật của từng câu chuyện (đây là tập truyện ngắn) mà hơn thế, tôi thấy cả tôi trong đó.
Fuyu chắc chắn là một cô gái thích và yêu Nhật Bản, hâm mộ Kamenashi Kazuya và mê Doraemon, ngoài ra một số bài hát cô ấy dùng trong vài truyện ngắn cũng rất đúng guu Thiên Bình. Giống tôi đến "bật cười".
Đó là những truyện ngắn dễ thương viết về tuổi 18, tuổi học trò vô tư, ngọt ngào. Những câu chuyện làm bạn liên tưởng tới các truyện ngắn hay được đăng trên các web trẻ. Nó làm tôi nhớ tới ngày xưa tôi cũng từng như thế, cũng thầm thương một ai đó rồi để những xúc cảm của mình lặng yên hòa đi cùng gió chiều. Nó làm tôi nhớ về truyện ngắn tôi vẫn đang dang dở từ năm lớp 11, ngày đó tôi viết vì bỗng nhiên "nổi hứng" và dù có vô vàn ý tưởng trong đầu, tôi cũng không thể hoàn thành tác phẩm đầu tay bởi sự chán nản và lười biếng.
"Như mùa đông rơi xuống" nhẹ nhàng, đôi khi nhẹ nhàng, trong sáng tới mức nếu đọc khoảng 3, 4 truyện thì thấy thích thú, đáng yêu, nhưng tới câu chuyện thứ 5, thứ 6 bạn sẽ thấy hơi nhàm chán bởi mô tuýp "happy ending" na ná nhau ở một số truyện.
"Như mùa đông rơi xuống" là một cơn gió nhẹ thoáng nhắc lại tình yêu tuổi học trò mà ai cũng từng một lần đưa môi nhấp thử, ngày xưa chắc có cả vị đắng và mặn nhưng giờ nhớ lại thấy ngòn ngọt, khoan khoái. Nó không phải một tác phẩm quá nổi bật, cũng không có khả năng gây nghiện. Điều thú vị là tôi đọc nó ngay sau khi đọc "Nếu như chưa từng gặp anh" vì vậy với tôi, nó giống như uống cốc nước sấu chua thanh, ngọt dịu và mát lạnh sau khi vừa ăn xong món bánh kem pho mát thơm ngậy mà dễ ngấy. Hai phong cách rất khác nhau. Thật kì lạ là tôi lại thấy điều ấy thú vị.
...
"thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh, nhưng đồng thời thế giới cũng quá ư là nhỏ bé, gặp ai, cũng thấy giống anh." (khuyết danh- Nếu như chưa từng gặp anh)
Bởi vì thứ cảm xúc ấy, hoàn toàn là "của" tôi.
...
Mọi ý kiến trong bài viết đều xuất phát từ quan điểm cá nhân
No comments:
Post a Comment