Vừa kết thúc "Tháng sáu trời xanh lam" của Tâm Văn.
Từ lúc bắt đầu đọc tời lúc kết thúc là khoảng 4 tiếng đồng hồ. Chẳng trách thứ "văn" này lại dễ "nghiện" tới vậy. Mọi thứ đều có lý do của nó...
...
Những người bạn thân bắt đầu đọc ngôn tình từ khi mới bước vào cấp 3. Sau gần 8 năm quen biết thì tới hôm nay (chính xác hơn là từ tối qua) là lần đầu tiên mình chạm vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình.
Lý do không đụng tới bất kì một quyển ngôn tình nào cho dù mấy đứa bạn thân "nghiện" ngôn tình là bởi ngay từ đầu, mình đã có cảm giác về sức hút của thể loại văn này. Với kiểu người như mình, nếu không kiên trì "cách li" thì sẽ sớm rơi vào "cái thế giới ấy".
Nghe sơ qua cốt truyện cũng tưởng tượng được màu sắc của ngôn tình. Quả thực nó như shoujo manga ấy. Điều này càng nhắc nhở bản thân phải tránh xa... Không phải ghét bỏ gì những áng văn sướt mướt, thậm chí còn dễ bị "đổ" trước những hình mẫu nam chính "hoàn hảo" trong truyện hay trong phim, mà đặc biệt là phim Hàn. Kiểu người mình là loại trong ngoài bất nhất, bên ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm nhưng thực chất là rất dễ bị cuồng. Tính cũng hay tưởng tượng nên đọc những thể loại tình cảm như thế chắc chắn có nguy cơ "nghiện". Nguy hiểm thật!
Nhiều báo chí nói ngôn tình giống "độc dược". Thực tế mình không phủ nhận sức hút của nó. Với bản thân, xa lánh không đọc ngôn tình còn chính là vì sợ sức hút của nó. Chắc ngôn tình thì cũng có nhiều loại, nhiều "cấp bậc" nhưng nhìn chung thì đó là thể loại dễ đọc, với con gái tầm thiếu nữ thanh niên thì là "món ăn tinh thần" đánh trúng trái tim các nàng. Những chuyện tình "định mệnh", con gái ai một lần mà không mơ tới.
Nếu biết kiềm chế và thực tế hơn một chút thì ngôn tình có thể trở thành thứ "văn chương giải trí" cũng không tồi. Đọc ngôn tình là một cách giết thời gian rất tốt. Dựa vào cách tiếp nhận của bản thân thì đọc ngôn tình giống như xem một bộ phim tình cảm dài tập của Hàn hay Đài Loan: vào những đoạn không mấy quan trọng và cũng không gây hứng thú thì có thể "tua" qua, những đoạn thích thích thì "tua" lại một chút...
...
Nói riêng về "Tháng sáu trời xanh lam", thực thì đó không phải là một truyện tồi. Nhân vật nữ chính là loại con gái mà mình thích nhất và cũng sợ nhất: lạnh lùng, giả tạo mà yếu đuối và thèm yêu. Nhân vật nam chính lại cũng là kiểu đàn ông mình phục nhất: cả đời yêu chỉ duy nhất một người. Kết cấu, tình tiết cũng khiến người đọc mỉm cười hay chau mày ở đôi chỗ.
Đó là kiểu "tiểu thuyết" khiến bạn thèm khát cảm giác được yêu, cảm giác được nếm trải...
...
Từ giờ sẽ vẫn đọc ngôn tình. Nhưng chỉ là những lúc có hứng thôi...
Một điều nữa: mình thích HE! :3
.
Tuy rất gần với dự đoán của mình, nhưng hôm này đã thực sự nếm cái chất "gây nghiện" của thứ "văn" ấy.
No comments:
Post a Comment