Sáng sớm dậy trong lòng đã cảm nặng nề.
Hôm nay kết thúc mùa hè.
Chiều nay đi tập... có lẽ là điểm sáng cuối cùng chăng? Tuy lười nhưng dường như đây vẫn là thứ duy nhất mang lại nụ cười, nói là "sự giải thoát" thì có quá không?
Ngày mai lại đi học.
...
Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống... thì chẳng ai nhìn mình.
...
Nực cười cái sự ngu dốt và lười biếng. Cứ tự cho mình giỏi nhưng thực ra là rất dốt nát.
Sáng ngủ dậy đọc được mấy dòng tâm sự về những ngày đầu đi làm của một cô bạn cùng lớp. Đọc thì thấy hình như là làm cộng tác viên cho tòa soạn gì đấy. Lúc trước chắc sẽ cảm thấy ganh tị. Giờ chỉ thấy buồn vì mình thôi.
Từ ngoại hình cho đến năng lực, không một chút tự tin. Những chuyện này mà mang kể với bạn bè nó lại an ủi hoặc lại cười xòa: "Mày hay quan trọng hóa, có gì đâu mà phải buồn"... Than nhiều quá cũng thấy không ổn. Bạn bè cũng đứa đi làm thêm, đứa làm cộng tác viên này nọ, mình mình cứ đứng yên, chấp nhận làm kẻ thua cuộc...
Buồn rồi phiền mà vẫn chưa thấy cái lửa ấy đâu.
Hòn than chưa cháy đã bị dội nước lạnh.
...
thôi thì tự nhủ mình sẽ cố gắng, nhưng cố cái gì thì cũng không rõ nữa...
...
Ếch ngồi đáy giếng
Thùng rỗng kêu to...
...
Năm nay. Sẽ im lặng nhiều. Bớt ba hoa. Chăm chút bản thân tốt hơn. Không đặt kì vọng cao quá. Nếu có thể, sau khi ngoại hình bớt tự ti sẽ cố tìm một công việc làm thêm..
.
.
.
Cứ nghĩ đại học là hay lắm, nhưng với những kẻ lười biêng và ngu dốt, ích kỉ và không chịu lớn. Đây là một cực hình.
Nhiều lúc nghĩ: "Thà chết đi cho rồi..." Nhưng nghĩ lại thì cũng không đủ cam đảm để chết.
Sống hơn 18 năm trên đời chưa một lần để bố mẹ thôi phiền lòng. Chỉ biết cãi lại rồi vô ơn. Ngu ngốc và ngu dốt...
Cũng không biết khi nào mới lớn lên được.
Chỉ ăm bám rồi làm khổ bố mẹ thôi...
...
Một buổi sáng nặng nề. Cuối cùng cũng nhận ra và hoàn toàn chấp nhận sự ngu dốt, lười biếng , thiển cận và thất bại của mình.
...
Đây sẽ là một năm im lặng.
Hãy tự hứa vơi bản thân thế nhé!
...
Đọc lại những bài viết cũ. Tự thấy mình thật ngu dại...
No comments:
Post a Comment