Wednesday, August 27, 2014

Sáng rảnh rỗi(?!)

Sáng bảnh mắt đã cặm cụi gõ máy tính viết "nhật ký", chắc nhiều người nghĩ mình bị "rảnh".
Nói là rảnh thì cũng không phải, muốn cho chính xác thì phải nói là quá nhiều kế hoạch, dự định cùng đổ dồn vào trong một cái đầu khiến mọi thứ trở nên mông lung, không có định hướng.
Sắp tới làm chương trình ở ST trên đài HN.
Cuối tuần này đi dạy yo rồi mà bài vẫn chưa xong.
3 cuốn sách mượn trên thư viện vẫn chưa đụng vào trang nào ngoài tờ bìa.
Mấy sách triết và tâm lý mua lâu rồi mà vẫn chưa một lần đọc cho trọn vẹn một dòng.
Tiếng Anh cũng cần phải bồi dưỡng nữa.
Cảm thấy mệt mỏi.
Bao nhiêu dự định cứ sụp đổ dần vì những trách nhiệm mang tên "cán bộ lớp"... 
Muốn rũ bỏ hết tất cả...
...
Ngày xưa đi học cũng được bạn bè gọi là "giỏi" nhưng có giỏi mấy thì cũng vẫn chỉ đứng thứ 2, tức là vẫn có người đứng trước làm tấm khiên che mắt thiên hạ cho mình. Tôi, về cơ bản, luôn thỏa mãn với vị trí thứ 2.
Lên đại học, tuy thầy cô chẳng ai nghĩ mình giỏi, nhưng lại vô tình đứng đầu lớp. Mọi thứ áp lực của những "ánh mắt dư luận" đổ vào người khiến sự tự tin dần biến mất.
Lên đại học là một con người khác: quảng giao hơn, thẳng thắn hơn, tự kiêu hơn... 
Lên đại học là một con người khác: lo sợ nhiều, lười biếng nhiều, u buồn nhiều...
Lên đại học vẫn có những thứ không thay đổi: vẫn lúng túng khi nói trước đám đông, vẫn thích soi mói, đâm chọt người khác, vẫn nói nhiều nhưng nhận ra mình cần nói ít.
Đôi khi con người ta không thực sự thay đổi, chỉ là do bản chất bộc lộ ra những kiểu hình thức khác nhau khi được đặt trong những hoàn cảnh và vị trí khác nhau.
...
Sợ hãi dẫn đến lười biếng, lười biếng lại dẫn đến ngu dốt, và ngu dốt lại dẫn đến sợ hãi...
...
Nghề báo, nếu không có đam mê, thì đừng nên làm. Người sống nhạt nhòa như tôi giờ đây đã ý thức sâu sắc điều ấy. Không phải bởi giờ tôi đang sống trọn niềm đam mê với nghề báo, mà bởi vì tôi nhận ra mình hoàn toàn không có năng lực, khả năng làm báo. Hằng ngày cố tự đẩy mình tới những giới hạn để vượt qua nhưng tôi mệt mỏi với sự lựa chọn của mình.
Tôi không thể làm nghề báo. Không phải tôi sợ khổ, mà bởi tôi không có được cái tâm mà một người làm báo phải có. Tôi giỏi soi mói, mắt nhìn cũng nhanh nhạy, nhưng tôi sống thờ ơ và vô tâm, chuyện không phải của mình thì có cháy nhà hàng xóm tôi cũng mặc(trừ phi lửa lan sang nhà mình).
Tôi làm việc tùy hứng mà nghề báo lại yêu cầu con người chuyên tâm vào công việc.
Nếu như chọn đúng nghề phù hợp với mình, có lẽ tôi đã không lạc hướng như bây giờ.
...
Cái tôi cần bây giờ là ai đó chỉ cho tôi lối ra. Tôi đang mắc kẹt trong hàng trăm suy nghĩ mà không biết mình nên làm gì, phải bắt đầu từ đâu... Tôi hoàn toàn sợ hãi.
Tôi đủ thông minh để biết mình đang mắc kẹt, chỉ là không đủ khôn khéo để tự mình thoát ra mà thôi. 
Giá như được sống một ngày theo kiểu "Kệ cmn" thì tốt biết mấy...
...
Ngay cả khi mọi thứ chưa bắt đầu, tôi không chắc mình có thể tiếp tục...


No comments:

Post a Comment