Sunday, January 25, 2015

đôi khi như thế...

rất lâu rồi mới viết blog, hứa hẹn đây sẽ lại là một niềm than thở dài dòng...
bản thân cứ như mất phương hướng vậy.
cảm thấy SỢ
...
tuần trước bạn thân rủ nhảy dù vào yokaze. lòng cũng nao núng đôi phần, thực sự thèm được đứng trên sân khấu lắm, thèm được cầm nar mà quẩy ý, lâu rồi cũng không nhảy trước mọi người.
mấy ngày này ở nhà luyện SHIN 13. khó lắm nhưng rất thích, được nửa bài rồi nhưng chẳng dám nói với ai, hễ cứ nói là y rằng sẽ chẳng xong nổi mất. 
mỗi lần nhảy đều cảm thấy có thể tự tưởng tượng mình đang biểu diễn rồi tự cười, như tự kỉ vậy nhưng cũng vui. có chút nuối tiếc nhiều lắm. không phải một người mà nhiều người nói "Diễn đi". nhưng không dám nói với người ta là sợ. sợ thật ý, vì bản thân đang mất cân bằng trầm trọng. cái chuyện làm nghề ở câu lạc bộ ý mà, hay học tập trên lớp, đều đến thời kì ngưng trệ rồi. bây giờ chỉ muốn cầm nar mà nhảy thôi, nhưng nếu bảo đi diễn hay tập tử tế sẽ cảm thấy lại thêm một thứ áp lực (tuy không lớn) nảy sinh, vì thế mà không dám đi tập, chỉ âm thầm tự tập ở nhà thôi. nếu có thể tập được SHIN 13 thì tốt biết mấy. hơn 2 phút rồi, gần nửa bài và đang dần lấy lại cảm giác rồi.
...
bản thân thường có nhiều thế giới tách biệt. ý nói là một con người nhiều thế giới. ở trường, ở nhà, ở với bạn bè và ở một mình. đều rất khác nhau.
hôm trước nói chuyện với bài tarot, bài nói mình sống nhiều mặt nên suy cho cùng thực ra là rất cô độc. điều này không thể chối cãi, dạo này cứ hở tí là nhắn tin cho mấy đứa bạn, không rủ rê thì cũng là than vãn. không phải vì cần được an ủi, chỉ là vì sợ cái cảm giác cứ phải ở một mình, nói với chúng nó chắc chúng nó cũng hiểu, nhưng nói cũng chẳng để làm gì. những sự chán chường của một kẻ lười nhác thường rất nhàm, không mới mẻ. 
thực ra không phải không có ai hiểu mình, chỉ là bản thân không để cho họ hiểu hết mà thôi, vì thế tự thấy cô độc chính là bởi sự tự cô lập của chính mình.
...
hôm qua có đi minshow của Guitar club ở trường tổ chức chung với bên FPT. kể ra rất nực cười. đáng ra bị bạn nó bỏ bom thì không nhất thiết phải đến nữa. đằng này lại cứng đầu một mình một bàn hơn môt tiếng đồng hồ. thậm chí bật 3g lên để chat với cái con bỏ bom mình. một mình cười với cái điện thoại. đáng thương tới mực thằng bạn chẳng bao giờ nói chuyện nó phải tới ngồi cạnh cho bớt thảm hại. cứ thấy bản thân là "làm màu" quá rồi...
ngày trước nếu thấy ai một mình như vậy sẽ lấp tức cùng bọn bạn soi cho chết. giờ mới thấy bản thân cũng có đôi phần ngu ngốc.
...
muốn ở một mình mà cũng không muốn.
bản thân thường tự cảm thấy cô độc nhưng rất sợ cô đơn. đêm mà tối quá cũng không ngủ được, yên tĩnh quá cũng không ngủ được. con người sợ bị bỏ rơi nhưng thường xuyên tự mình bỏ rơi mình. một mâu thuẫn khá nực cười là ngay cả khi người ta nhận thấy yếu điểm của mình, họ cũng lười nhác không thèm sửa. chính là bản chất "lười" chuyển thành "ăn bám"...
...
ngày mai lại thứ 2. hôm nay đang tập SHIN thì có điện thoại báo mai họp cán bộ lớp.
cái sự mất cân bằng thể hiện rất rõ. chính là khi hai thế giới va chạm, con người ta sẽ rơi xuống cái rảnh vô định. rất mông lung rồi dẫn đến mơ hồ và mất tự chủ.
...

nếu có thể muốn đốt cháy tất cả những thứ gọi là trách nhiệm. thực sự thì cảm thấy rất buồn cười. có phải gánh vác gì nặng nề đâu. chính là rảnh rỗi quá đâm sinh suy nghĩ vớ vẩn rồi.
...
phải học tiếng anh, rồi nhảy nhót ý...
ước gì bản thân chỉ có thế. 
không phải gánh những cái "trách nhiệm" vớ vẩn đến xuẩn ngốc kia nữa. mệt lắm rồi, mà cũng không thể gọi là mệt. nên gọi là "không cảm xúc"
...
còn thời gian mà suy nghĩ lung tung cũng chính là lãng phí thời gian, thà đi ngủ cho rồi.
...
còn mất ví nữa. 
nếu ai mà ở cùng nhà sẽ rất ngạc nhiên.
chính là mỗi lần mất đồ hay tìm không ra đồ đều khóc rất nhiều, rất mãnh liệt, như một đứa trẻ vậy...
mất ví thì mất tiền, mất cả rất nhiều kỉ niệm nữa. tiền có thể có lại, kỉ niệm mất đi rồi sao lấy lại đây?
vì thế mà khóc rất nhiều.
vì tương lai sợ không thể có những kí ức đẹp như vậy nên phải dựa hơi kỉ niệm cũ. giờ mất hết rồi nên cảm thấy hụt hẫng vô cùng. con người thay đổi. những thứ gọi là "kỉ niệm phẩm" là dấu tích của sự "không thay đổi", là cái mà người ta hằng nuối tiếc. mất đi rồi giờ phải làm sao? có những thứ đâu thể làm lại chứ?
...
bản thân tự trách mình rất nhiều. hết quên chìa khóa, mất vé rồi mất ví, mất tiền...
đến khi mất những thứ còn quan trọng hơn thì sao?
sao con người không thể sống cẩn trọng hơn một chút chứ?! bản thân quá cẩu thả nên ngay cả những thứ quan trọng nhất với mình cũng không biết giữ. chính là NGU NGỐC...
...
con người. có rất nhiều người tốt. phải bản lĩnh một chút để phân biệt được tất cả những ý nghĩa của các cử chỉ thì mới có thể không đánh mất được sự bình tĩnh.
...
giả tạo đến đây là quá mệt mỏi rồi...
nhưng bản năng cứ đưa khuôn mặt cười theo thói quen. phản xạ tự nhiên nhiều khi khiến bản thân muốn tự vả vào cái bản mặt dày này...
nếu có thể khóc "ngon" như cười thì đời đâu cần "diễn kịch"...
...
tự hỏi sao lại có người cảm thấy sự "giả tạo trong bản chất" lại là điều đáng ngưỡng mộ. nếu họ có nó, thử xem họ có chịu nổi sự mệt mỏi này không???

No comments:

Post a Comment