Thursday, May 7, 2015

Cách thử thách niềm tin...
Kỳ thực sau gần 2 năm trong câu lạc bộ chuyên ngành cùng với việc thử thực tập một chút đã chứng minh sự khác biệt giữa đam mê và khả năng.
Nói thực tôi có khả năng. Bởi suy cho cùng tôi có thể làm việc được.
Nhưng tôi không có đam mê. Vì vậy phát sinh ra vấn đề: tôi nhanh chóng bị mệt mỏi và áp lực. Nếu có đam mê thì áp lực sẽ chuyển thành động lực. Nhưng suy cho cùng tôi cũng không biết mình thực sự thích làm gì...
Mất gần 2 năm để nhận ra mình hoàn toàn đi sai đường. Vì thế mà tôi sợ. Sợ từng "ngày mai"... tương lai thật khó chịu. Vốn bản thân có lẽ không có niềm tin vào... còn 2 năm nữa để "đi học", sau 2 năm sẽ là thế giới còn tàn khốc hơn. Bản lĩnh bấp bênh thật đáng sợ. Người ta nói "liều ăn nhiều" nhưng bản thân giỏi nhất việc chần chừ. Thật đáng xấu hổ. Tự tạo áp lực cho mình là một điều ngu xuẩn. Viết ra những dòng này vốn chỉ để bản thân giảm chút suy nghĩ trong đầu. Con người thực không có can đảm để bước tiếp. Cũng không đủ dũng cảm để dừng lại. Đành hèn nhát để cho mình mắc kẹt...
Lần đầu tiên mong sớm ra trường để đi làm. Làm gì cũng được kể cả là bán thời gian, chạy bàn... chỉ cần 1 khoảng thời để đầu óc tìm kiếm những thứ phù hợp với mình.
Sớm thôi, nỗi lo của năm 3, nỗi lo của năm cuối và sợ hãi sẽ lớn dần.
Nghĩ nhiều quá đến độ không thể làm việc được cho tử tế...
Lớn lên là quá trình đánh rơi hạnh phúc...

No comments:

Post a Comment