Sunday, April 24, 2016

Nhớ nhà.

Hôm nay là chủ nhật ngày 24/4/2016, ngày thứ hai vào thành phố Vinh, còn 26 ngày nữa sẽ về Hà Nội. Mọi thứ cứ chầm chậm trôi vậy mà vẫn cảm thấy phí thời gian, vẫn chưa thể làm gì nên hồn.
20 hơn chưa một lần xa nhà mà không có mẹ, có bố đi cùng, xa nhà gần 1 tháng, đi vào một thành phố hoàn toàn không ai biết mình, cũng hãi...
Ở đây sống cùng với gia đình họ hàng của một người bạn, có cả bố nó vào cùng (hai ngày), cảm thấy tự dưng hụt hẫng vô cùng, cái cảm giác chào bố ở bến xe, gọi về cho mẹ hay mẹ gọi lại hay thì Huyền nhắn tin,... cứ chỉ muốn khóc mà cứ sợ người khác nhìn thấy nên lại vừa khóc 2,3 giọt là lại lau đi. Hai hôm này  bữa nào cũng ăn trong im lặng, vì một là chẳng biết nói gì, hai là sợ nói sai. Bời vì xung quanh toàn gia đình của người khác nên mới cảm thấy lạc lõng thế này. Nếu mà ở nhà có lẽ mình cũng sẽ như thế. Vì là ở với cả một gia đình nên rất buồn, vẫn rất buồn.
Nhớ nhà là một hiện tượng tự nhiên của những người xa nhà. Bởi vì ở nhà, gia đình sẽ dễ dàng bao dung cho mọi sầu nẫu, tức giận, phiền muộn và mù quáng của ta thì ra ngoài xã hội, chúng ta sẽ bị đánh giá bởi những điều đó, Ở đấy không dám ngủ nhiều, không dám nói nhiều, không dám thể hiện mình nhiều quá
Mình giao tiếp không rõ ràng, đến bây giờ lên năm ba lại càng khó nói ra lời cần nói. điều đấy như một quá trình tiến hóa ngược một chút. Thực ra trước giờ phần nói của mình đã luôn rất kém rồi, lên đại học năm nhất được cải thiện một chút thì năm hai lại lụi dần rồi năm ba cứ như trở về con số 0... Vì thế vào đấy, lại càng sợ không làm được, Biết là cứ sợ thì chả làm ăn đc gì, nhưng vẫn sợ, vì không có ai ở đây nói là "đừng sợ!", nên vẫn cảm thấy cô đơn. Nghĩ lại chả biết ngày xưa Huyền đi Trung Quốc lâu thế có buồn không... Chị vẫn là bản lĩnh hơn em ở khoản này, con em này vẫn nhát thế giới, vẫn quen được nuông chiều ở nhà lắm.
Từ chiều tối qua có Đức Anh sang rồi sáng nay có thêm con Đạt làm mình cảm thấy bớt cô đơn đi nhiều, bởi vì chúng nó cũng na ná mình, cũng một mình chẳng quen biết ai. Có chúng nó cũng đỡ tủi...
30/4 - 1/5 định bảo mẹ thôi con về Thanh Hóa, cơ mà mẹ bảo Thanh Hóa giờ này làm gì có ai mà về, các em đi làm hết rồi nên mẹ lại bảo về Hà Nội. Vẫn phân vân vì sợ xe cộ tiền nong các kiểu...
Nhớ cả mấy con chó ở nhà, bây giờ mà gặp nhau ngoài việc chúng nó chửi mình ngu ra chắc cũng chẳng có gì khác, nhưng vẫn muốn nghe chúng nó chửi... hôm qua video call cho chó mà lại khóc, đúng giờ này hôm qua, kiểu thấy mình yếu đuối với si đa các kiểu các kiểu nhưng không cầm được vẫn cứ là phải khóc. Thì ra Um cũng bánh bèo và tiểu thư như ai.
Tệ thật còn bài tập, tiểu luận, báo cáo các thứ các thứ... cứ như thế này áp lực sẽ không biến đi đâu...
Chiều nay lại ở nhà một mình, nếu mà quen rồi thì 30/4-1/5 cũng không hẳn là cần về Hà Nội vì như thế sợ gián đoạn là khỏi bài vở gì luôn, nhưng ở đây một mình cũng không được...
Vì chọn nhầm trường nên bây giờ cũng có một, hai trải nghiệm thật thú vị... :)
Thôi thì kệ con mẹ nó và khóc xong thì lại phải làm việc.
Một ngày 24 tiếng đồng hồ...

Saturday, April 9, 2016

Có một cái lỗ trong tim

Trời đang mưa rất nhiều và kỳ thực điều này chẳng giúp ích được gì. Cho cả tâm trạng lẫn công việc. Của bất kỳ ai. (có lẽ có thể sẽ giúp ích cho mấy con người lãng mạn dở hơi thích tâm sự cùng mưa...)
Chúng ta đều có ít nhất chục cái lỗ ở trong tim, lớn và nhỏ. Nói chục cái là ít vì thật ra chẳng ai đếm được số lần một ai đó hay một điều gì đó găm vào tim bạn như đúng rồi, và sau đó rút ra và để lại một cái lỗ trong tim bạn (tất nhiên là đang hình tượng hóa thôi). Vết thương thì đằng nào cũng sẽ lành, nhưng sẹo thì để lại mãi mãi. Dù sao cũng không ai là sẹo được trong tâm hồn (?!)
Con người, đến một cảnh giới nào đó, sẽ trở nên vô cảm với những nỗi đau được lặp đi lặp lại. Điều đó không tương đương với việc mấy cái lỗ được lấp đầy. Đừng nghĩ vậy. Những cái lỗ luôn được tạo ra. Chúng chỉ nhiều lên chứ không mất đi. Không nói theo một hướng tích cực hay tiêu cực, đánh giá khách quan thì bởi không ai là giống ai (thuyết nào đó cho rằng mỗi người là duy nhất !?) , nên nghiễm nhiên chẳng cái lỗ nào nó giống với cái lỗ nào, miễn cưỡng nhét thì có thể lọt, vừa nhưng không khít (ngu xuẩn). Giống như một ai đó, một điều gì đó đột nhiên biến mất, hoàn toàn theo nghĩa đen ra khỏi cuộc đời bạn, cảm giác hụt hẫng là không thể tránh khỏi. Nhưng bởi vì tùy theo tính cách của bạn, sự quan trọng của người ấy hay tác động ngoại cảnh mà sự thể hiện của mỗi người là không giống nhau. Nên không được tùy tiện phán xét cách hành xử của người khác, Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó cả. Nói thế cũng chẳng phải là để kiểu chấp nhận, buông xuôi và "Số phận ơi muốn làm gì thì làm", chỉ là có những thứ, những điều xảy ra, một cách tất nhiên, cần được tôn trọng.
Nói về những người ra đi và để lại cả một cái lỗ trong tim người khác, cho dù họ có quay trở về trong trái tim bạn đi chăng nữa, cũng sẽ là một cái lỗ khác chứ không phải cái cũ nữa đâu. Bởi vì "không ai tắm hai lần trên một dòng sông" và chúng ta ở đây có thể nói "chẳng ai xuống cùng một cái lỗ hai lần"... Họ sẽ là những người khác. Bởi vì chúng ta luôn vận động, và ngay cả hồn ma cũng không đứng yên (chẹp...). Đừng mất công trách móc họ. Bởi vì "họ" không còn là "họ" nữa đâu.
Nói về những người có nhiều lỗ trong tim. Đừng tùy tiện gọi nhau là "vô cảm" bởi cơ chế hoạt động của những cái lỗ trong từng cái tim là khác nhau. Mỗi người có một cách điều chỉnh và thể hiện cảm xúc riêng. Thật vớ vẩn khi đánh giá nhau chỉ qua vài cái biểu hiện bên ngoài. Nhưng mà, bản năng của con người là "phán xét". Vì thế mà, biểu hiện bên ngoài có thể coi là một yếu tố quyết định những cái "tất nhiên", những con người "tất nhiên" sẽ tới và tạo ra những cái lỗ trong tim bạn :)
Nói đến đây bắt đầu thấy buồn ngủ. Làm theo bản năng. Đi ngủ.
Và như ai đó đã trích dẫn lại của một ai đó khác: "Những điều tuyệt vời sẽ tới với những ai biết chờ đợi" (Việt hóa một cách không chính thống)...

Saturday, April 2, 2016

ZZZzzzz...

Nữ Quản lý  chậm rãi đọc. Bà nhấn mạnh từng chữ. Ngắt ở từng câu. Ngẩng lên đảo mắt khắp phòng học một lượt sau khi hết mỗi  một đoạn. Thời gian đang nóng dần lên...
Một buổi đánh giá năng lực của các thực tập sinh sẽ bắt đầu từ 8 giờ sáng và kết thúc vào 8 giờ tối mỗi thứ 6 cuối tháng và tiếp tục trong vòng 3 tháng như vậy. Trong suốt 12 tiếng các thực tập sinh sẽ lần lượt làm các bài kiểm tra năng lực tổng hợp và chuyên biệt, và cuối cùng là đánh giá báo cáo tổng kết. Sử dụng "chọn lọc tự nhiên" để loại dần những kẻ yếu.
Nữ Quản lý tiếp tục đọc bản báo cáo. 
"ZZZZ....zzzzzzzz"
Dù sự miêu tả về nữ Quản lý này có vẻ lẽ vô tình tạo nên ấn tượng về một phụ nữ trung niên sắp bước qua đầu 5, nhưng thực chất bà ấy mới chỉ chạm mốc 4 trong năm nay và những rada vẫn bắt tốt sóng điện thoại...
"Điện thoại của ai rung, hãy tự giác mang lên đây."
"..."
"Tôi cho các bạn 30 giây để tự giác đứng lên..."
20191817161514131211100908070600403020100000...
"Bởi vì không ai tự giác nhận trách nhiệm, tất cả các thực tập sinh có mặt ở đây ngay lúc này, sẽ nhận được điểm F cho buổi đánh giá hôm nay."
"..."
"Các bạn không cần lắng nghe bất kỳ đánh giá nhận xét nào về báo cáo của mình nữa, lần lượt lên đây ký..."
"ZZZZ...zzzzzzzzzzzzzz...ZZZZZZZZ...zzzzzzz.ZZZZZZZ..."
Quý bà một nửa Giáo sư nhíu mày.
"Tất cả đứng hết lên. Đứng sang bên cạnh bàn của mình"
Tiếng gót giày gõ trên sàn gạch men. 
Một thực tập sinh kiềm chế nụ cười của mình bằng một cái co giật nhẹ ở khóe miệng.
Một thực tập sinh khác nhướn đôi lông mày theo chiếc hông đánh qua đánh lại chạm đến mức vừa lố của nữ Quản lý.
Một thực tập sinh nín thở và cố mở căng mắt mình để tránh những giọt mặn rơi xuống. Và một thực tập sinh nắm lấy tay thực tập sinh đó.
...
"ZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZ"
20191817161514131211
Nữ Quản lý cúi người ngó xuống ngăn bàn.
100908070605040302010000000000000000000000000...
Thời gian đột ngột hạ nhiệt (-13 độ C)