Saturday, March 3, 2018

Stand by me - Stand by me

Đây là bài viết thứ 2 mình sẽ gửi cho bên trang phim, ờm, vì mình cũng không rõ sau này mình có review phim nữa không, nên tạm cứ để mấy post này ở "linh tinh"...
Bài này chắc sẽ ngắn hơn, vì mình thấy không cần viết quá nhiều cho bộ phim này.
___

Điều tuyệt vời nhất trên thế giới này là những kẻ điên chơi với nhau. Điều tuyệt vời ấy thường xảy ra khi bạn đang trong giai đoạn trẻ còn học đòi làm người lớn.


Hôm trước mình có nghe lại bài "Stand by me" của Ben E.King và post lên facebook. Một người bạn bình luận rằng nếu nghe bài hát này thì chắc chắn là phải xem bộ phim cùng tên. Vậy là mình tìm xem "Stand by me". 



Một bộ phim Mỹ sản xuất năm 1986. Không hẳn là kiệt tác, nhưng là một bộ phim trọn vẹn về nội dung, ý nghĩa, hoàn toàn không có chi tiết nào thừa thãi. Âm nhạc và cảnh phim rất hòa hợp.


Phim kể về 4 cậu bé 12 tuổi trong một nhóm bạn thân thiết, họ sắp bước sang những năm học trung học và chuyến đi trong phim là chuyến đi cuối cùng họ có với nhau trước khi dần xa cách nhau trong tương lai.

4 đứa nhóc muốn trở thành anh hùng, là những người đầu tiên phát hiện ra các chết của một cậu bé cùng độ tuổi ở bên bờ sông, gần đường ray. Vì ý nghĩ rất trẻ con ấy mà 4 người lên đường đi tìm cái xác. Và suốt cuộc hành trình thì cũng là những hành động vô cùng trẻ con. Nhưng rồi chúng cũng là những ký ức đẹp nhất của đời người.

Phim được dẫn dắt qua lời kể của Gordie Lachance, người mà sau này trở thành nhà văn và viết về câu chuyện của 4 người họ bởi vì cậu ấy "cạn ý tưởng" ... Gordie Lachance là một đứa trẻ lập dị, một đứa em sống dưới cái bóng quá lớn của người anh trai đã mất. Mùa hè năm 12 tuổi, cậu trở thành vô hình trong mắt cha mẹ, hoặc là cậu nhận ra cậu đã luôn vô hình như vậy, bởi vì người anh trai tuyệt vời đã không còn trên đời. Gia đình Lachance cũng là gia đình duy nhất xuất hiện đầu đủ trong câu chuyện, bố mẹ của những người còn lại cũng chỉ được nhắc tới qua lời kể của Gordie. Gordie không ghét anh trai mình, câu yêu thương anh mình, trân trọng món quà của anh trai, vì cậu biết anh trai của cậu cũng yêu thương cậu, và cổ vũ tài năng của cậu. Dù con đường họ đi không giống nhau. Anh chị em trong cùng một nhà là như vậy. Người em sẽ luôn nhìn thấy cái bóng của anh chị mình, dù họ tốt hay xấu. Tuy nhiên là anh chị em nên sẽ hiểu nhau và bênh vực nhau theo cách mà cha mẹ không thể nhìn ra được. Cha của Gordie đã quá kỳ vọng vào người anh chơi bóng bầu dục mà quên đi tài viết lách của cậu em. Gordie đã khóc khi nhìn thấy xác chết vì nhớ tới anh trai, và rồi cảm thấy đau khổ khi nghĩ rằng cha ghét mình. Nhưng Chris đã nói một câu rất hay rằng: "Ông ấy không ghét cậu, ông ấy chỉ không hiểu cậu mà thôi". Gordie nói mình là một đứa lập dị, Chris không phủ nhận, bởi vì: "Ai cũng lập dị cả".


Nhắc tới nhân vật Chris, một đứa con nhà Chambers, có nghĩa mặc định là một đứa hư hỏng. Đây có thể coi là thủ lĩnh của nhóm 4 người bạn. Có lẽ bởi vì cậu ấy lớn lên trong gia cảnh "khắc nghiệt" hơn mấy đứa bạn, mà cũng "đầu gấu" hơn, nên là thủ lĩnh. Nhưng vai trò của Chris là giảng hòa nhiều hơn là dẫn dắt. Cũng dễ hiểu, bởi vì một nhóm 4 đứa con trai tuổi 12 thì cãi nhau nhiều hơn là cần được dẫn dắt để làm một điều gì đó lớn lao. Chris không phải một kẻ độc đoán thích ra lệnh. Ngược lại với hình ảnh của Ace Merrill, gã thủ lĩnh của nhóm đầu gấu trung học có anh trai của Chris. Chris thân nhất với Gordie trong nhóm bạn, cũng đóng vai trò là người dẫn dắt Gordie. Giữa hai người bạn này có rất nhiều phân đoạn thú vị. Đoạn Chris và Gordie tranh luận về tương lai của Gordie, nhiều người nghe tới đoạn Gordie quạu và gọi Chris là bố sẽ nghĩ hai đứa sắp đánh nhau đến nơi rồi, nhưng rồi Chris lại nói rằng, cậu sẵn sàng thay thế bố mẹ của Gordie để chắc chắn rằng Gordie sẽ đi đúng con đường có thể phát huy tài năng của mình, nếu như bố mẹ cậu không chịu nhìn ra điều đó. Nhưng cậu bé chững chạc ấy cũng chỉ mới 12 tuổi, và đứa bé 12 tuổi sẽ bật khóc khi bị giáo viên lừa dối. Chris lớn lên và vẫn giữ mình là một người biết hi sinh vì người khác.




Hai đứa trẻ khác trong nhóm bạn là Teddy và Vern. Vern là đứa bắt đầu chuyến đi, vì nó nghe lỏm được chuyện cái xác từ anh trai nó. Một đứa trẻ hay lo sợ và vì chuẩn bị để nổi tiếng mà mang cả lược trong chuyến đi thay vì đồ ăn. Teddy là đứa kỳ quái nhất trong 4 đứa, suýt bị bố nó giết chết và bị ông làm cháy nguyên một bên tai. Thế nhưng Teddy vẫn sẵn sàng đánh nhau với bất kì ai nói xấu bố nó. Gordie đã cảm thấy kì lạ vì tình yêu của Teddy dành cho bố. Bởi vì có Teddy và Vern mà nhóm bạn trở nên hoàn hảo. 


Kết quả của chuyến đi không trở thành một điều gì quá quan trọng, bởi vì cuộc hành trình của 4 người đã có quá nhiều kỉ niệm, và rồi sau này họ cũng sẽ chỉ nhớ về những gì xảy ra trên đường thay vì điều họ đã làm với cái xác.


Nói bộ phim không có lấy một chi tiết thừa thãi là bởi vì mọi chi tiết đều rất bình đẳng. Chúng khắc họa nên tính cách từng nhân vật. 4 đứa nhóc hút thuốc sau bữa ăn và tận hưởng vị thuốc như người lớn, và rồi lại nói chuyện về những nhân vật hoạt hình như những điều bí ẩn quan trọng của cuộc sống. Bởi vì với những đứa trẻ này, mọi điều ngớ ngẩn đều là để tận hưởng cuộc sống. Giống như khi Chris cáu với Teddy rằng đừng nghịch nữa, hãy hành động đúng tuổi của mình đi và Teddy nói rằng cậu đang hành động đúng tuổi của mình: "Tớ là một thiếu niên, tớ là người trẻ trung. "

Còn về bài hát chủ đạo "Stand by me", chỉ nghe nhạc không sẽ nghĩ là một bài hát về tình yêu, nhưng khi đã xem phim rồi thì mới hiểu rõ là nói về tình bạn. Là khi mọi người bảo bạn điên, bạn chấp nhận những điều đó, vì bạn biết bạn không điên rồ một mình. 


Những người bạn khi bạn gặp ở tuổi 12, bạn sẽ chẳng thể nào có được những người bạn như thế sau này. Dù bây giờ họ còn ở bên bạn hay không.

_______\

Mình kết thúc phần review ở đây. Thấy cũng hơi lãng xẹt nhưng kệ nhé =))

Đây là link bài hát "Stand by me": https://www.youtube.com/watch?v=pHa4pvspCqc

No comments:

Post a Comment