Monday, March 24, 2014

Những bài học cuộc sống Đại Học đang dạy tôi... ?!

Dường như tôi quá vô tâm để trở thành một nhà báo (?!)
Có một giáo viên đã nói đại khái ý là thế này: "Dù em không muốn, thì đó cũng là lựa chọn của em và em phải có trách nhiệm với nó".
Câu nói không nhằm dành cho tôi, cũng không được đặt vào hoàn cảnh của một thanh niên lạc lối sống vô thưởng vô phạt đi tìm câu trả lời. Nhưng câu nói đó đánh trúng vào tâm lý của một kẻ đang như đi trong sương mù.
Thật tốt vì dạo gần đây tôi được tham dự đến hai cuộc hội thảo báo chí. Cũng chỉ là những cơ hội "tình cờ và bất ngờ" thôi, nhưng đôi khi vô tình con người ta không nhận ra mình đang trúng số. Lần này tuy chỉ là giải khuyến khích, nhưng nó có giá trị "khuyến khích" rất nhiều. Cả hai cuộc hội thảo đều cơ bản bàn về Bình đẳng giới. Tạm gác lại chuyện bình đẳng giới sang một bên, tuy không phải chủ đề chính, nhưng mỗi hội thảo lại dạy tôi nhiều nhiều về nghề báo. Cái nghề ấy, với tôi nó như một sự mặc định từ bé, lớn lên và lựa chọn ngôi trường duy nhất mà mình biết cho đến hết cấp 2, lựa chọn không tạo ra quá nhiều đắn đo. Vậy mà giờ đây tôi ngồi nhìn lại và cứ luôn nghi hoặc sự lựa chọn của bản thân mình. Tại sao thế?
Tôi thấy nhiều góc cạnh hơn từ khi tôi bước chân vào ngôi trường này. Chẳng có nghề nào trên đời này dễ dàng cả. Người ta lựa chọn cho mình con đường dễ dãi, người ta sống thoải mái và không có chút "dằn vặt, day dứt". "Người ta" ấy biết là ai. Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, biết sao được nỗi niềm riêng của mối quan hệ chung (?!).
Một sinh viên năm nhất thì có gì mà phải day dứt với nghề? Tôi nghĩ mình không day dứt với nghề mà là đang day dứt với những sự lựa chọn của mình. Nói thế nào bây giờ. Đúng nhất có thể là: "Bản thân mình cũng không biết mình đang làm gì"...
Tôi luôn biết mình tự ti, luôn e sợ mọi khả năng của sự bất hạnh. Con người trong vỏ ốc. Con người kì lạ...
Cũng chỉ là một người qua đường với những người qua đường khác. Vì luôn muốn là nhân vật chính nên ta mới cô đơn phải không? 
Mỗi ngày tôi đều nhận ra rằng, cần im lặng và quan sát nhiều hơn. Nếu im lặng, nếu không phát ra âm thanh mang suy nghĩ của mình thì có chăng tôi có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác? Có thể nào vậy không? Bảo sao thùng rỗng hay kêu to, cái thùng mà chứa nhiều thứ thì đâu còn hơi mà kêu... Chỉ là, tôi đang cố gắng nhét cái gì vào chiếc thùng rỗng này vậy?
Nếu muốn học, liệu tôi có thể bắt đầu từ đâu đây? Từ niềm tin từ chính mình, tôi nghĩ vậy, nhưng hình như, tôi chưa bao giờ thực sự làm được điều ấy. Chưa bao giờ tôi hoàn toàn tin tưởng mình. Kỳ lạ quá. Bởi tôi nhận thức rất rõ về bản thân...
Tôi nghĩ tôi đã nhận ra điều gì đó. Con người luôn là nạn nhân của một điều gì đó. Bản thân tôi là nạn nhân của sự tự ti. Họ luôn là nạn nhân của một điều gì đó. Vì vậy mà phán xét người khác thay vì nhìn họ bằng con mắt biện chứng, điều đó có lẽ là bất công. Ai cũng có câu chuyện của mình. 
Tôi muốn học cách lắng nghe câu chuyện của họ.
Tôi sợ rằng mình sẽ chìm trong câu chuyện của họ. Những nỗi niềm vốn không thuộc về tôi. Vậy có phải tôi đang day dứt không? Làm nghề báo là nghề đưa tin, là kể lại chuyện, chỉ kể lại thôi. Vậy thì cảm xúc không được bộc lộ liệu có quá nhiều không nếu cứ nhồi nhét và giấu kín mãi (?!)
.
Cũng tạm gác lại chuyện "Dằn vặt day dứt đau khổ"
Liệu tôi có đủ khả năng để làm nghề?
Kỹ năng có thể học. Sự tự tin ấy. Tôi muốn học được sự tự tin ấy. Tìm kiếm mệt mỏi bởi chưa một lần tôi thực sự thúc đẩy mình tìm kiếm!
Tôi hiểu mình đến mức cảm thấy nhụt chí mỗi lần cần thay đổi. Tôi thấy được bản chất của mình đến mức tự đánh mất cơ hội ở ngay trước mặt. Tôi nhìn ro mình đến mức mâu thuẫn với những sự lựa chọn. Cuộc đời đầy rẫy sự lựa chọn. Một bước đi có thể thay đổi nhiều thứ lắm, cẩn thận quá cũng có thể chẳng thay đổi được gì. Làm thế nào đây cô gái ngốc nghếch.
.
Cuộc đời sẽ dạy tôi nhiều thứ, trường học suy cho cùng cũng chỉ là mớ lý luận chính thống khuôn phép cứng nhắc. Cuộc đời có nhiều sự lựa chọn vô hình hơn là việc lựa chọn môn học để đăng kí tín chỉ. Những sự lựa chọn của cuộc đời nguy hiểm hơn nhiều. Vậy cậu lựa chọn sự mạo hiểm hay cẩn trọng hả cô gái?
.
Dù thế nào vẫn cứ phải tiếp tục sự lựa chọn hiện tại.
Học 
Làm việc cho Phát thanh Sóng Trẻ (?!)
Vấp ngã
Đứng lên (?!)
Khóc 
Cười
Yêu
.
.
.

Tìm ra lý tưởng sống cho mình đâu phải ngày một ngày hai
học rồi sẽ biết
đi rồi sẽ đến
ai đó đang chờ mình

Wednesday, March 19, 2014

Um đang làm gì thế

vừa làm một chén 29,5 độ
inbox xin out đội máu
nhớ ra thứ 7 ngày 29 phải đi training ngài trời với clb phát thanh và đã nhỡ hứa với mẹ sẽ về quê. ước có thể đồi ngày đi training.
thứ 7 tuần này đến trường dự hội thảo bình đẳng giới (?!)
...
người nóng dần. một chén vẫn đủ tỉnh táo.
...
thời gian trôi qua kẽ tay còn đâu hơi ấm ngày nào
hình bóng ai trong giấc mơ này còn đâu
...
ngẫm lại thì buồn vì những chuyện không đâu! kết thúc ngày hôm nay ở đây ngày mai lại là một ngày khác rồi.
những chuyện muốn nói, hãy để đến khi nào tự nó trào ra...

Sunday, March 16, 2014

thay cho những dòng status muốn viết trên fb

001
mệt mỏi quá, cũng muốn tập than thở để rồi mọi người nhào vô hỏi han này kia.
 002
nhìn lại một ngày, lại vô dụng đến thế. Ngẫm thật kĩ thì lời nói thằng bạn phũ mà đúng thật: "Tao thấy bọn Thiên Bình vời Bảo Bình là cái bọn nhạt nhẽo, chả có gì để nhớ tới"
sau hôm nay, bản thân mình mình còn chẳng muốn nhắc lại nữa ý chứ đừng nói tới người khác.
003
sự cảm thông của con người cũng có giới hạn thôi, sự chịu đựng và đồng cảm cũng tùy lúc.
có khi nào mày đứng thẳng dậy và tự mình chống chọi mọi thứ chưa?
hôm nay tao đã khóc, khóc một mình.
mày chưa khóc, mọi người đã biết mày sắp khóc rồi.
tao thương mày thật, giúp cũng là giúp thật, nhưng đừng ỷ lại. nhận thức được thì cũng phải sửa được, ít nhất hãy sống độc lập đi.
gọi là có người đưa đón.
tao không nhận mình tốt, chỉ nhận thấy tao cũng sống hai mặt, cuộc sống mệt mỏi và đôi khi cô đơn vô cùng, sự chán chường ấy chẳng thấm vào đâu, nhưng một khi đã cảm nhận được thì dù nỗi đâu lớn bé thế nào thì vẫn cứ là nỗi đau, một người vì mày găm thêm nỗi đau ấy một chút, mày có thấy là mày nên đối xử tốt với người ấy hơn không? Thấy có lỗi không phải là cách đối xử tốt với người khác đâu...
004
dạo này nói nhiều quá, vì chuyện này chuyện kia mà tâm sự và mở lòng quá nhiều... cũng có lúc suýt khóc.
Không nên, làm như thế rất nguy hiểm...
cần phải cẩn thận với tình cảm của mình và người khác.
Họ có xứng không khi lắng nghe mình chia sẻ?
....
(còn dài dài)

Sunday, March 2, 2014

cái cân bị lệch

mệt mỏi quá. không muốn đi học, thật đấy.
muốn nhảy cơ.
ghét sự ràng buộc và cả những cái gọi là trách nhiệm nữa.
Nghe này... tao cũng không đến nỗi vừa thẳng thắn vừa ngu ngốc thế đâu!!!
...
một chút lệch làm mình chệch choạng...
con người cũng có lúc không thể cười được, cũng có lúc nước mắt là thứ thuốc chữa duy nhất. Quý đến mức không chịu rơi ra.
...
facebook quá lộ liễu để bộc lộ những cảm xúc này. 
...
những giới hạn. chưa chạm đến mà đã như muốn đứt phăng dây đàn.
có cái gì níu giữ không?
không ư?
...
không ư?
...
tôi muốn lại được mỉm cười như thế...
chân thành và hạnh phúc.
tỏa nắng và căng hết các mạch máu trong người...
...
xin chào Người, Đấng tối cao dù người là ai.
Xin hãy cho con sức mạnh.
Xin cho con nụ cười ấy...

tập viết

những mẩu truyện con con
đọc lại tự thấy mình buồn cười, có thể giống ở đâu đấy...
mong không vô thức "ăn cắp" của ai...

đợi

Đọc status của anh cô mỉm cười.
Ngốc quá!
Những giấc mơ không tiên tri được gì. Cô ngẩn ngơ nhớ về những dòng tin nhắn. Nếu cô không lạnh lùng, liệu anh có lạnh lùng?
Chuông điện thoại reo...
Cô nhấc máy.
"Ngủ chưa? Nhớ ngày mai đi họp nhé!"
"Ừm, kịch bản cũng viết xong rồi, mọi thứ đều lên kế hoạch ổn thỏa rồi. Mai mà có vấn đề gì thì chỉ tại tao ngủ dậy muộn thôi".
"Ờ đấy, thế thì ngủ đi! Mai tao sẽ gọi điện kêu mày dậy."
"ok"
.
Thực tại đơn giản.
Cô có đủ điều kiện để yêu. Có đủ kiên nhẫn để chờ. thậm chí đủ thời gian để chơi đùa. Chỉ là, không đủ rộng lượng để tha thứ cho quá khứ. Day dứt nhiều khiến cô luôn có một hàng rào chắn bảo vệ. Tuy mơ mộng về một chàng hoàng tử tương lai nhưng những giấc mơ vẫn để anh bước vào tâm trí.
.
Kết hôn với công việc không phải ý tồi... nhưng nó là hạ sách với kẻ thèm yêu.
.
Cô muốn gì, cô biết rất rõ. Chỉ là cách thực hiện còn rất mơ hồ. Cô luôn mỉm cười và nụ cười không hề giả tạo, cô sống vui vẻ và hạnh phúc thực sự. Không giống nhiều cô gái chỉ cố gượng cười rồi lại âm thầm than thân trách phận. Cô biết điều gì đến rồi sẽ đến. Cô để mọi thứ đến, để nó trôi qua nhưng lựa chọn không quên nó. Cuộc sống độc thân ấm cúng không đơn độc. Cô có công việc và có cả bạn bè. Cô chỉ chưa có người yêu thôi.
Cô sống phóng khoáng và không ràng buộc. Cô chờ một người yêu cô và đủ quyến rũ để kéo cô ra khỏi anh. Cô sẽ vẫn yêu anh cho đến lúc đấy. Người con gái khác sẽ đau nhưng cô lấy đó làm điểm tựa cho những lúc ngay cả bạn bè hay công việc cũng không xóa nhòa được nỗi cô đơn. Cô tự thưởng cho mình những giây phút tưởng tượng cùng anh. Nghe thật bệnh hoạn nhưng đó là cách cô nuôi dưỡng tình yêu mù quáng của mình. Ngày mà người ấy của cô đến, cô sẽ sẵn sàng. Cô biết thế.
.
"Chúc ngủ ngon!"
"Đừng lạ thế"
"Không sao. Ai cũng chúc mà. Không cần coi mình là người đặc biệt."
"Chúc ngủ ngon."
.
Với cô, anh không hẳn là người đặc biệt. Chỉ là người đã vô tình trở thành nguồn nuôi dưỡng trí tưởng tượng của cô mà thôi.
.
Thực tế đơn giản.
Cô vẫn đợi. Thực sự là như thế.