Thursday, August 28, 2014

a sky full of truths...

Đêm đầy sao ở Đồng Mô, Sơn Tây. Trò chơi "Con dao hai lưỡi".
Sau cả một ngày mệt mỏi bởi nhiều hoạt động dang dở, lỡ dở, vỡ lở... thì Phát thanh K33 ngồi tụ lại với nhau bên đống củi gỗ sắp tàn. Một người gợi ý chơi trò "Nói thật", chỉ là một lời đề nghị không có suy tính đã gây nên một vài sang chấn tâm lý với tập thể nói chung và một số cá nhân trong tập thể ấy.
Mở đầu trò chơi cũng chỉ là những câu hỏi mang tính chất bông đùa nhẹ nhàng. Song càng hỏi càng nặng nề.
Con trỏ chỉ vào NHH. "Chọn một người trong vòng và nêu lên tính cách ở người đó mà c ghét nhất". Chẳng cần nói tên thì câu trả lời cũng tự nói lên nhiều điều.
Con trỏ chỉ vào ĐA, tuy không phải người có thắc mắc trực tiếp nhưng NHH lại được ủy quyền để hỏi. "Anh có thấy nhiều lúc những trò đùa của anh là nhạt nhẽo và gây khó chịu với mọi người không?", thực ra thì tại thời điểm đó, câu hỏi chứa nhiều tính từ mạnh và hơi thiếu nhạy cảm hơn... Dù sao thì, người hỏi cũng không phải là người thích nhường nhịn trong những câu chuyện có hỏi có đáp.
Những câu hỏi "thật" bắt đầu xuất hiện, dồn dập, ngày càng thẳng thắn hơn bao giờ hết. Cứ như thể mọi bức xúc đã đạt tới giới hạn của nó và trò chơi này đã chọc vỡ cái bọc sự thật. Vỡ òa...
Trong trò chơi, chắc cái miệng của mình chắc cũng đã làm phận lòng không ít người. Nhưng nếu muốn chơi nói thật, hãy chấp nhận sự thật. Phải biết rằng, sự thật thì mất lòng, nếu không muốn người khác đánh giá thì đừng thể hiện cái tôi của mình quá nhiều mà làm gì!!!
Trò chơi là cơ hội để mọi người hiểu nhau. Ban đầu là thế. Về sau, nó là cơ hội để mọi người có cớ để lảng tránh nhau, đánh giá nhau...
Bản thân mình rất thích trò này. Nếu bạn khôn khéo một chút, biết lắng nghe và tận dụng cơ hội để nhảy vào, bạn sẽ có được câu trả lời mà bạn mong muốn mà không làm không khí quá nặng nề. Tuy nhiên, bởi vì nó là con dao hai lưỡi, càng hỏi, càng trả lời, mọi người càng có xu hướng trở thành con nhím xù lông và trở nên nhạy cảm với mọi chủ đề.
Ví dụ nhé, chuyện mình hỏi A: "Anh có thấy anh hỏi vô duyên khi suôt ngày đi cũng Q và ĐA không?". Tự ái là đương nhiên, nhưng đừng coi mọi chuyện quá nghiêm trọng. Mọi câu hỏi hỏi là để nhận được câu trả lời, hãy trả lời chứ đừng giải thích lòng vòng...
Còn một chuyện nữa, tại sao cứ phải kéo dài sự khó xử vậy? Trò chơi đã kết thúc từ đêm hôm trước, tại sao lại cứ nhắc lại như thể trách móc? Tôi không quan tâm đâu bạn ạ!
...
Chuyện xong rồi thì thôi, dư âm của nó cũng để lại nhiều sự khó xử. Chẳng biết sao, tôi nghĩ mình nên lảng tránh thị phi một thời gian. Hiện tại thì có hàng tá việc cần phải lo thay vì chạy theo những con người không quá quan trọng chỉ để tò mò một chuyện đã qua.
Chỉ là cách ứng xử của một số người với những vấn đề nhạy cảm như vậy khiến tôi để ý. Yêu quý người nào đó hơn, cảm thấy nực cười vì thái độ của một người, cảm thấy cần thay đổi cách cư xử với một người,... như vậy đấy.
...
Sau đêm "nói thật" thì cái mặt nạ vẫn chưa vỡ. May mắn!
...
Mỗi người đều có một tính cách riêng, suy nghĩ riêng, một thái độ riêng. Nhưng một khi cái riêng ở trong cái chung thì nó cần được kiềm chế. Đừng lấy đặc tính cá nhân để biện minh cho hành động của mình. Như thế không đúng đâu.
...
Còn một điều nữa, muốn hiểu người khác thì cần phải tiếp xúc, giao tiếp và quan sát họ. Đừng đánh giá phiếm diện. Sẽ chỉ thiệt mình thôi. 
Tôi luôn đánh giá một con người một cách hơi thái quá, nhưng tôi luôn nhìn lại người ấy dưới một góc độ khác. Tôi có những suy nghĩ riêng về người ấy. Tôi đã từng nói quá nhiều đến mức thừa thãi và hơi thiếu lý trí về một người với một người. Giờ thấy hối hận. Đó là một bài học. Không bao giờ được quên: với những người mà mối quan hệ chưa tới mức tin tưởng, đừng nói quá nhiều.
...
!!!
???
Những cảm xúc bên lề, tự hỏi có phải mình tiêu cực quá không?
Cảm thấy "được nể", và "bị tránh". Tuy là không có ý muốn thân thiết với ai, nhưng luôn có cảm giác bị bỏ rơi, không thể hòa nhập. Hình như đã nói về tâm trạng này một lần rồi thì phải: cảm giác được mời mà không đi khác hẳn cảm giác không được mời luôn(?!).
Một mình thoải mái lắm, nhưng lâu rồi thấy mệt mỏi vì phải gánh mọi thứ một mình. Mệt vì phải cười, phải giả bộ quan tâm, phải giả bộ vui vẻ. Mệt vì không thể chửi thẳng vào mặt chúng nó: "ĐM chúng mày, tao cũng là con người, tao thậm chí còn là con gái, tao không vô tư, không vô tâm đến mức vô cảm đâu nhé! Tao cũng muốn được quan tâm, muốn được hỏi han đây này! tao cũng cần được tâm sự chứ?!". Nhưng rồi nghĩ, thôi thì những người vốn không quá quan trọng để níu giữ cho một mối quan hệ lâu dài (bạn bè) thì việc gì phải bộc lộ ra cho chúng nó những thứ "yếu đuối" như thế. Chúng nó không hiểu, không thể hiểu và chắc chắn cũng không muốn hiểu.
Cảm giác lạc lõng có thể qua đi, nhưng sự day dứt, hối hận thì không nhanh rời bỏ tâm trí, vì vậy mà phải biết lựa chọn thông tin để nói, cảm xúc để bày tỏ. Đừng để bản thân bị bộc lộ qua nhiều.
...
Cần phải cố gắng làm việc nhiều hơn, bởi trong một tập thể như thế này, chẳng ai chú tâm quá nhiều vào nội tâm bạn, họ nhìn vào cách bạn làm việc. Giải thích, tâm sự đều không phải là điều quan trọng nhất để đánh giá bạn trong môi trường làm việc. Ở đâu cũng thế thôi trừ ở nhà, với gia đình...
...


Wednesday, August 27, 2014

Sáng rảnh rỗi(?!)

Sáng bảnh mắt đã cặm cụi gõ máy tính viết "nhật ký", chắc nhiều người nghĩ mình bị "rảnh".
Nói là rảnh thì cũng không phải, muốn cho chính xác thì phải nói là quá nhiều kế hoạch, dự định cùng đổ dồn vào trong một cái đầu khiến mọi thứ trở nên mông lung, không có định hướng.
Sắp tới làm chương trình ở ST trên đài HN.
Cuối tuần này đi dạy yo rồi mà bài vẫn chưa xong.
3 cuốn sách mượn trên thư viện vẫn chưa đụng vào trang nào ngoài tờ bìa.
Mấy sách triết và tâm lý mua lâu rồi mà vẫn chưa một lần đọc cho trọn vẹn một dòng.
Tiếng Anh cũng cần phải bồi dưỡng nữa.
Cảm thấy mệt mỏi.
Bao nhiêu dự định cứ sụp đổ dần vì những trách nhiệm mang tên "cán bộ lớp"... 
Muốn rũ bỏ hết tất cả...
...
Ngày xưa đi học cũng được bạn bè gọi là "giỏi" nhưng có giỏi mấy thì cũng vẫn chỉ đứng thứ 2, tức là vẫn có người đứng trước làm tấm khiên che mắt thiên hạ cho mình. Tôi, về cơ bản, luôn thỏa mãn với vị trí thứ 2.
Lên đại học, tuy thầy cô chẳng ai nghĩ mình giỏi, nhưng lại vô tình đứng đầu lớp. Mọi thứ áp lực của những "ánh mắt dư luận" đổ vào người khiến sự tự tin dần biến mất.
Lên đại học là một con người khác: quảng giao hơn, thẳng thắn hơn, tự kiêu hơn... 
Lên đại học là một con người khác: lo sợ nhiều, lười biếng nhiều, u buồn nhiều...
Lên đại học vẫn có những thứ không thay đổi: vẫn lúng túng khi nói trước đám đông, vẫn thích soi mói, đâm chọt người khác, vẫn nói nhiều nhưng nhận ra mình cần nói ít.
Đôi khi con người ta không thực sự thay đổi, chỉ là do bản chất bộc lộ ra những kiểu hình thức khác nhau khi được đặt trong những hoàn cảnh và vị trí khác nhau.
...
Sợ hãi dẫn đến lười biếng, lười biếng lại dẫn đến ngu dốt, và ngu dốt lại dẫn đến sợ hãi...
...
Nghề báo, nếu không có đam mê, thì đừng nên làm. Người sống nhạt nhòa như tôi giờ đây đã ý thức sâu sắc điều ấy. Không phải bởi giờ tôi đang sống trọn niềm đam mê với nghề báo, mà bởi vì tôi nhận ra mình hoàn toàn không có năng lực, khả năng làm báo. Hằng ngày cố tự đẩy mình tới những giới hạn để vượt qua nhưng tôi mệt mỏi với sự lựa chọn của mình.
Tôi không thể làm nghề báo. Không phải tôi sợ khổ, mà bởi tôi không có được cái tâm mà một người làm báo phải có. Tôi giỏi soi mói, mắt nhìn cũng nhanh nhạy, nhưng tôi sống thờ ơ và vô tâm, chuyện không phải của mình thì có cháy nhà hàng xóm tôi cũng mặc(trừ phi lửa lan sang nhà mình).
Tôi làm việc tùy hứng mà nghề báo lại yêu cầu con người chuyên tâm vào công việc.
Nếu như chọn đúng nghề phù hợp với mình, có lẽ tôi đã không lạc hướng như bây giờ.
...
Cái tôi cần bây giờ là ai đó chỉ cho tôi lối ra. Tôi đang mắc kẹt trong hàng trăm suy nghĩ mà không biết mình nên làm gì, phải bắt đầu từ đâu... Tôi hoàn toàn sợ hãi.
Tôi đủ thông minh để biết mình đang mắc kẹt, chỉ là không đủ khôn khéo để tự mình thoát ra mà thôi. 
Giá như được sống một ngày theo kiểu "Kệ cmn" thì tốt biết mấy...
...
Ngay cả khi mọi thứ chưa bắt đầu, tôi không chắc mình có thể tiếp tục...


Wednesday, August 13, 2014

Left-handers' Day

Cả một ngày đờ đẫn... 
Sau đây là chút thú vị cuối ngày...
HAPPY INTERNATIONAL LEFT-HANDERS' DAY~~~~~~~~~~~~~
CHÚC MỪNG NGÀY QUỐC TẾ NHỮNG NGƯỜI THUẬN TAY TRÁI...
.
.
.

Hôm nay có thể coi là ngày của mình, tuy chỉ còn khoảng 1 giờ và 30 phút nữa là hết ngày. Tận hưởng nốt thôi.
Không phải giỏi giang gì nhưng thật thích thú khi nằm trong "thiểu số", cảm giác mình hơi đặc biệt hơn người khác có thể tạo ra sự tự tin, tuy chỉ là ảo giác, nhưng vào những ngày này, chút ảo giác ấy cũng không đến nỗi tệ. Và dù không nổi bật cũng không tài năng nhưng hôm nay vẫn tự tin nói rằng: "Tôi thuận tay trái và tôi thuận não phải"...

Từ giờ, mỗi năm, vào ngày 13 tháng 8, mình sẽ tận hưởng trọn vẹn niềm kiêu hãnh của một người thuận tay trái. Dù sao cũng cần tự chiều chuộng sự kiêu ngạo của bản thân một ngày.
Vậy thôi...

Sunday, August 3, 2014

buổi sáng cuối cùng rồi...

Sáng sớm dậy trong lòng đã cảm nặng nề.
Hôm nay kết thúc mùa hè.
Chiều nay đi tập... có lẽ là điểm sáng cuối cùng chăng? Tuy lười nhưng dường như đây vẫn là thứ duy nhất mang lại nụ cười, nói là "sự giải thoát" thì có quá không?
Ngày mai lại đi học.
...
Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống... thì chẳng ai nhìn mình.
...
Nực cười cái sự ngu dốt và lười biếng. Cứ tự cho mình giỏi nhưng thực ra là rất dốt nát. 
Sáng ngủ dậy đọc được mấy dòng tâm sự về những ngày đầu đi làm của một cô bạn cùng lớp. Đọc thì thấy hình như là làm cộng tác viên cho tòa soạn gì đấy. Lúc trước chắc sẽ cảm thấy ganh tị. Giờ chỉ thấy buồn vì mình thôi. 
Từ ngoại hình cho đến năng lực, không một chút tự tin. Những chuyện này mà mang kể với bạn bè nó lại an ủi hoặc lại cười xòa: "Mày hay quan trọng hóa, có gì đâu mà phải buồn"... Than nhiều quá cũng thấy không ổn. Bạn bè cũng đứa đi làm thêm, đứa làm cộng tác viên này nọ, mình mình cứ đứng yên, chấp nhận làm kẻ thua cuộc...
Buồn rồi phiền mà vẫn chưa thấy cái lửa ấy đâu. 
Hòn than chưa cháy đã bị dội nước lạnh.
... 
thôi thì tự nhủ mình sẽ cố gắng, nhưng cố cái gì thì cũng không rõ nữa...
...
Ếch ngồi đáy giếng
Thùng rỗng kêu to...
...
Năm nay. Sẽ im lặng nhiều. Bớt ba hoa. Chăm chút bản thân tốt hơn. Không đặt kì vọng cao quá. Nếu có thể, sau khi ngoại hình bớt tự ti sẽ cố tìm một công việc làm thêm..
.
.
.
Cứ nghĩ đại học là hay lắm, nhưng với những kẻ lười biêng và ngu dốt, ích kỉ và không chịu lớn. Đây là một cực hình. 
Nhiều lúc nghĩ: "Thà chết đi cho rồi..." Nhưng nghĩ lại thì cũng không đủ cam đảm để chết.
Sống hơn 18 năm trên đời chưa một lần để bố mẹ thôi phiền lòng. Chỉ biết cãi lại rồi vô ơn. Ngu ngốc và ngu dốt...
Cũng không biết khi nào mới lớn lên được.
Chỉ ăm bám rồi làm khổ bố mẹ thôi...
...
Một buổi sáng nặng nề. Cuối cùng cũng nhận ra và hoàn toàn chấp nhận sự ngu dốt, lười biếng , thiển cận và thất bại của mình.
...
Đây sẽ là một năm im lặng.
Hãy tự hứa vơi bản thân thế nhé!
...
Đọc lại những bài viết cũ. Tự thấy mình thật ngu dại...