Tuesday, December 31, 2013

2013 REVIEW ^_________________^

Bây giờ là 22h21'...
Bắt đầu viết những dòng kết thúc một năm...
...
Hôm này là ngày cuối cùng của 2013 rồi, năm qua ta đã làm được những gì nào? :)
...
Đi lùi đi lùi, lùi dần về quá khứ
5 tháng cuối cùng của năm trải qua như thế một năm 12 tháng.

Từ cái ngày hứng khởi thích thú bước chân vào cổng trường Đại học cho đến bây giờ tinh thần và cảm xúc cũng đã bợt bạt đi nhiều. Điều kỳ lạ là con người đã trưởng thành lên rất nhiều, quay lại nhìn theo dòng thời gian thì thực sự thấy như cả một quảng đường sống bù lại những ngày tháng chầy bửa thời gian.


Từ cái ngày nhận làm lớp phó học tập, cái chức vụ chẳng là gì so với lớp trưởng hay bí thư, cũng không đễn nỗi quan trọng hay vất vả như mấy bạn cán bộ cấp cao hơn ngoài lớp... Nhưng thấy lớn lên nhiều lắm, từ cách suy nghĩ đến hành động, từ cách nói năng đến biểu cảm khuôn mặt. Bắt đầu cuộc sống trách nhiệm hơn, không phải chỉ vì một mình mình mà còn là công việc của bao nhiêu người phụ thuộc vào mình nữa. Thêm hơn một gánh nặng đặt lên vai, con người mạnh mẽ hơn rồi.


Thêm cái ngày nhận thức rõ ràng hơn là mình học báo , từ ngày ấy con người cũng có chút khác biệt. Bây giờ là con người thèm khát công việc, bản chất lười đương nhiên không thể xóa bỏ, song vẫn cảm thấy đam mê lắm khi làm việc cật lực và overnight mấy đêm vì bài tập. Đó là cảm giác mình cần học, học nhiều hơn nữa, học mãi mãi, cái gì cũng cần học, cái gì cũng muốn làm. Nhưng đâu đó trong tư tưởng vẫn mắc kẹt trong những suy nghĩ về tương lai. Bộ não không ngừng suy nghĩ về khao khát thật sự của bản thân, bản thân sống liệu có mục đich thực sự hay không? Hay cũng đơn thuần đi theo "xu hướng" thời đại: Tốt nghiệp cấp 3, thi đỗ Đại học, Tốt nghiệp Đại học, kiếm việc làm, xây dựng cuộc sống... Cuộc sống không có màu sắc của đam mê mãnh liệt, cuộc sống ấy làm tôi nổi da gà sợ hãi...


Cũng vào Đội Máu Báo Chí 5 tháng rồi, hoạt động thì vẫn bấp bênh thế thôi, nhưng nội trong thâm tâm vẫn thấy những chuyển biến tích cực lắm! Đã bắt đầu biết bộc lộ cảm xúc rồi, sống tình cảm hơn và cũng biết trân trọng tình cảm hơn nhiều rồi. Nhờ đội máu mà đã biết thương tới bố mẹ nhiều hơn, dù là vẫn cứ là đứa con hỗn hào vô lỗi, bướng bỉnh của 18 năm ấy... Nhờ đội máu mà khả năng ăn nói đã tăng lên rất nhiều, nói to lên này, nói rõ hơn này, mạnh dạn hơn này... Giỏi lắm!!!! *tự vỗ vai, vỗ vai* :3


Sắp tới đây còn nhiều sự kiện nữa, bận lắm bận lắm nhưng cũng thích lắm. Có lẽ là cảm giác này đây, cảm giác được chìm vào công việc của một kẻ "tổ chức sự kiện", của một con người đứng sau cánh gà và thầm lặng cống hiến cho một "sân khấu" tuyệt vời. Là cảm giác này đây...


***

Mấy ngày vừa rồi cũng ngập tràn trong Juunin Toiro 11... Cảm giác thật tuyệt khi được trở về với cuộc sống  ấy. Nơi bình yên thả mình vào tiếng nar như giải phóng con người bản năng vậy. Thích lắm! Thích chìm vào trong những cảm xúc ấy. Lên Đại học ít người biết mình nhảy Yo, mà có biết cũng không cảm nhận được cái cảm giác của Yosakoi nó là như thế nào. Về với Yo là về với một con người khác, con người tự do, con người vui vẻ ngập trong nghệ thuật... Đó có phải là đam mê không? :) 

Con người này của tôi ít bạn đại học biết tới, tôi cũng chẳng thích họ biết quá nhiều về mình, về những điều như thế. Tôi thích ích kỷ thôi, không muốn chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào ấy với bất cứ ai "ngoại đạo"...

Với những con người cũ và mới, tôi có những tình cảm, cảm xúc riêng của mình cho họ, rất khác nhau và không thể lẫn lộn...

***

Dạo này cũng vô tình trở thành "người tốt", tốt quá nhiều khi cũng bị người ta coi thường. Đôi khi sự tức giận của một con người cũng cần được tôn trọng...

"Cám ơn nhé!"... Tôi vẫn mong chờ câu nói này, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy cần có câu nói ấy, nhưng thứ thái độ ấy quá là xa xỉ...


Hôm nay là ngày cuối cùng của 2013, tôi giúp một cụ già qua đường. "Cám ơn cháu nhé!", tôi biết tôi là người tốt...


Những con người xa lạ, đôi khi họ còn cho ta nhiều hơn những người ta thực sự mong chờ... 


-______,-

***
...
5 tháng cuối cùng của đời học sinh, cảm thấy rõ rệt nhất mối liên kết ấy, cảm thấy rõ rệt lắm thứ tình cảm ấy. Không gì có thể so sánh với những xúc cảm tuổi học trò trong sáng vô cùng, càng xa dần ta càng nhớ nhung tiếc nuối. Càng tiếp xúc nhiều với môi trường Đại học càng có cảm giác không gì thay thế được những ký ức tươi đẹp màu nắng dưới sân trường.
Ngày hội bóng nước thật tuyệt vời và cả "tuần lễ 103cva" nữa... Tôi tự gọi nó như thế bởi tôi cũng quên mất cái tên gọi của những ngày ấy rồi... :|

Những ngày cuối cùng quý giá... Tiếc nuối những bức ảnh...


5 tháng cuối cùng còn mắc kẹt trong bộ đồng phục, 5 tháng cảm thấy lưu luyến nhất, 5 tháng cảm thấy tự hào nhất khi được là học sinh Chu Văn An.


5 tháng ấy trôi nhanh hơn 5 tháng của một tân sinh viên trường Báo, 5 tháng ấy khác hẳn 5 tháng này... Sao lại có thể thay đổi nhiều như thế? Một con người? Một trái tim? Một bộ não?

...

Mỗi lần mệt mỏi lại khóc lóc tìm về quá khứ... 2014 sẽ không còn được như thế nữa, bởi những liều thuốc an ủi đã nằm vê quá khứ của một năm đã qua... xa quá rồi...


***

...
Năm đầu tiên của tuổi "người lớn"...
Vẫn cứ cô đơn như thế... Không thấy mình lẻ loi, cô độc bởi bạn bè vẫn cứ xung quanh, ân cần và ấm áp vô cùng. Nhưng giây phút cuối năm này lại thèm được nghe một câu: "Anh yêu em"...
Năm này thích một người... Thứ cảm xúc ấy thật lạ, thật khó hiểu... Một vài dòng gợi nhắc lại quá khứ, một vài cảm xúc chạy qua tim, trái tim có chút xốn xang. Vẫn cứ tự hỏi lòng tại sao có thể dễ dàng thích một người đến như vậy... một người đã "cũ" lắm rồi sao cứ nhớ hoài rồi thành ra thích lúc nào không hay. Ngốc quá! Những thứ trải nghiệm ấy, nó quyến rũ đến chết người. Người ta nói chưa yêu thì không nghiện được đâu, không biết cảm giác thèm yêu là thế nào đâu? Ừm, mình đang thèm được thử yêu, thèm được biết cảm giác nhớ nhung của một đôi tình nhân là như thế nào. Thèm cảm giác được người yêu đưa đi ăn ngày đông rồi tò mò xem phản ứng của nó lúc thấy mình ăn... Muốn biết được cảm giác cầm tay, nắm tay và đan tay mình vào tay cả một thằng con trai là như thế nào. 18 tuổi ngày xưa xưa ấy thì đã con 2, con 3 rồi, 18 tuổi của ngày nào đó cũng gần đây thôi thì cũng vẫn ngây thơ lắm, mà 18 tuổi của thế kỉ 21 mà chưa một mảnh tình vắt vai thì cũng một chút thẹn với cái cơ chế hiện đại.
Năm nay vẫn cứ chờ... không biết có đến không?
Nhìn vào gương rồi cũng tự biết mình chẳng xinh xắn gì, nhưng cũng không đễn nỗi nhìn vào rồi mà lại phải nghẹn ngào quay đi... Đôi lúc cũng tự thấy mình dễ thương, nhiều lúc cũng thấy bản thân không quá trầm... Người ta vẫn không để ý...

Này 2014, cho tôi gặp người ấy đi! Cái người mà tôi đang thích ý, hoặc không hãy gửi tới cho tôi một người con trai nào đó... cao trên 1m75, mặt mũi sáng sủa, cười đẹp, cười duyên, có một bàn tay ấm áp và một trái tim cũng ấm áp lắm lắm cùng với những suy nghĩ và khả năng có thể cảm hóa được mọi thứ hỗn loạn trong tôi... Này 2014! Tôi có đòi hỏi quá đáng quá không?


Rút cục thì cũng không thể làm tiểu luận vào ngày 31/12/2013...

Những sẽ thức đêm thức ngày để làm bài tập... Không thể để bản chất lười nhác phá hoại tương lai tôi được

***

Năm 2013 ơi chào nhé! Ta đã lớn lên nhiều, cám ơn! :)


Năm nay ta đã học cách tin tưởng vào bản thân nhiều hơn, học cách chấp nhận những sự thật phũ phàng, học cách trưởng thành, học cách cười nhiều khi mà tâm trạng như muốn nổ tung, học cách yêu những giá trị thực sự của cuộc sống và biết đánh giá con người một cách "triết học" hơn rồi...


*** 

2014 ơi chào nhé! Hãy khiến cho ta cười nhé, những nụ cười thật sự ấy! Hãy mang lại tình yêu, tình bạn, may mắn và niềm tin cho ta nhé! Xin mày! :)


ThE cAlL
I'll come back when you call me...


Friday, December 27, 2013

Run My "DEADLINE"

Đêm không có gì làm nên tự thưởng bản thân vài giây phút tươi đẹp...
Mới học được cái mỏ của một bạn đáng yêu...
 > _<
Làm không bằng bạn ý nhưng vẫn thích :3






Đêm nay quyết tâm cháy hết mình với DEADLINE
Từ hồi học trường Báo tự nhận thấy cường độ làm việc của mình cao lên rất nhiều...
Thích kinh khủng cảm giác overnight này...
I'm falling for my work....
SO TiRed... BuT iT FeELs SOOOOO GReATTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!

Thursday, December 26, 2013

Để mai tính!

Sau một hồi online tìm tòi học hỏi về ghi âm chương trình phát thanh và sử dụng adobe audition...
Cảm giác quay cuồng và vô định...
Hết một ngày dài... thôi đi ngủ




Cái note mà tự bản thân thấy thanh thản vô cùng mỗi khi nhìn lên tường chi chít các ghi chú tiếng Anh...

Muốn viết nhiều, viết dài mà hơi văn cạn rồi...
Cuộn tròn lăn vào những giấc mơ...

Wednesday, December 25, 2013

Đừng cố gắng làm người tốt...

Hôm nay là ngày 24/12/2013...
Hôm nay tôi đã cố làm người tốt...
Bản thân vốn không phải người hào sảng, kiểu cứ có dịp là vung tiền mua đồ ăn tứ tung cho bạn bè. Ngay cả bạn thân 7, 8 năm nay cũng hiếm khi được tôi tự động mua đồ ăn cho.
Thế mà hôm nay làm một điều mà giờ cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn, hay là nên hy vọng...
Mua kẹo tặng cho mọi người trong lớp... cứ nghĩ là sẽ vui lắm nhưng thật ra thì cuộc đời cũng không dễ gì thỏa mãn con người những mộng tưởng xa xôi. Những con người mình cứ nghĩ họ "quý" mình lắm thì thành ra coi mình như trò đùa, những người vốn ít qua lại thì ít nhất cũng còn nói "Cám ơn!". Đời vốn thích trêu ngươi sự mong đợi của con người mà.
Đi về và nhìn thấy đồ đạc bị phá "tan hoang", bàn ngổn ngang "quà giáng sinh"... "Xin lỗi" á??? Lúc làm thế chắc vui lắm, thôi cũng tự hào vì mình đã mang lại tiếng cười cho mọi người. Có cảm giác thành ý của mình bị vứt vào thùng rác vậy. 
Sau hôm nay tự nhắc nhớ mình rằng: "Đừng có hy vọng quá nhiều".
Bạn cuối cùng thì cũng chỉ là bè mà thôi... Mà có khi đến "bè" cũng không phải. Cái cảm giác không biết vị trí của mình ở đâu lạ thật đấy! Từ trước tới nay chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Dù có thế nào đi chăng nữa tôi vẫn luôn biết mình có những người bạn thật sự ở bên mình. Những con người mà ngày lễ tết chả cần quà cáp gì, chỉ cần nhìn thấy mặt nhau là bắt đầu niềm vui và kết thúc cũng là những hạnh phúc, những con người như thế, giờ đây ở môi trường mới này họ không tồn tại. Kiểu kết bạn ở đây đơn giản vô cùng: đi chơi cùng thì ok... không đi đâu hết thì cũng chẳng bạn bè gì hết! :v
Đã từng hơn một lần suy nghĩ về điều này. Rằng được rủ đi rồi từ chối khác với kiểu "mày là ai thế?". Phát hiện ra họ chỉ nhớ tới mình khi họ cần nhờ vả gì đó. Trông tôi giống con chạy việc lắm sao? Hay vì một lần tỏ ra tốt bụng thì những lần sau sẽ trở thành "người công việc"?
"Người công việc" là người chỉ được nhớ tới và gắn liền với tính chất công việc của họ, ví dụ đơn giản đó là: bạn có một cái tên, cái tên mà bố mẹ đặt cho bạn từ lúc mới lọt lòng, cái tên theo bạn từ trên giấy tờ đến ngoài cuộc sống, thế mà bạn chỉ cần nhận được một chức vụ gì đấy như lớp phó hay lớp trưởng chẳng hạn thì ngay lập tức bạn sẽ có cái tên mới là "Lớp Trưởng", "Lớp Phó"... dạng như thế đấy.
Cái cảm giác đấy nó chỉ có thể nói gọn trong một chứ "tủi"
Ừ thì cũng chẳng biết trách ai ngoài bản thân... "Tiên trách kỉ, hậu trách nhân"...
Có lẽ mình càng hớn hở phởn phơ thì người ta càng nghĩ mình hời hợt. Có lẽ vậy...

Đã 00h01
Hết ngày sang đêm!
Thời gian thở than cũng hết rồi... muốn nói thêm nhiều nữa nhưng mắt cứ díu lại... 
Làm sao đây? Thôi đi ngủ! Có viết thế chứ viết nữa thì họ cũng không hiểu được cảm giác này...


Sơ đồ cảm xúc ngày 24/12/2013

Hy vọng --> hớn hở --> tội lỗi --> hy vọng --> hồi hộp --> thất vọng nhẹ nhàng --> lại hớn hở --> tiếp tục hy vọng và hí hửng --> sững sờ --> bực mình --> thấp thỏm --> lại tiếp tục sững sờ --> rồi lại bực mình --> tức giận --> cảm thấy bị xúc phạm --> hụt hẫng --> thờ ơ --> vô cảm --> bình thường --> vui vui --> chán nản --> bâng quơ --> về lại là Um <3

Ngày mà ai cũng mong chờ niềm vui và hạnh phúc ấm áp, tôi mong mình được tôn trọng và được nhớ tới! Một câu cảm ơn chắc khó nói ra lắm, hoặc việc tôi làm chẳng đáng để nhận được một lời động viên...

Hôm nay học về Chu trình truyền thông... Bước 6 là "Tiếp nhận đánh giá và phản hồi"...
Sau khi thực hiện bước 6, tôi quyết định sẽ lại tiếp tục cuộc sống ích kỉ trước đây, hay đúng hơn là lối sống tự kỉ khép mình... hoặc kết hợp cả hai.

Sống tốt quá thì ngay cả ông trời cũng nghĩ mình "giả tạo"...

-_______,-

Saturday, December 21, 2013

MỘT NGÀY DELAY MỌI CẢM XÚC... HỮNG HỜ và HỤT HẪNG

KHÔNG CHẮC BÂY GIỜ TÔI NGHĨ GÌ... KHÔNG CHẮC SẼ VIẾT NHỮNG GÌ...
một tuần trôi qua ngập ngừng...

Nhiều việc, nhiều bài tập quá! Cứ làm rồi cứ hy vọng, rồi cứ thấp thỏm và lại ngập ngừng không biết nên vui hay nên buồn.

Tuần qua đã làm một việc dại dột. tuần qua đã kì vọng vào bản thân. Một điều đáng sợ của con người ấy là hi vọng quá nhiều vào những điều không tưởng. Đáng sợ hơn là sự tự tin của con người có khi không tự chủ được. Giống như một loại hình cảm xúc bình thường, giống như yêu và ghét...

Là người vốn hèn nhát, vốn lo sợ vào chính khả năng của bản thân, sống rụt rè và chỉ biết nhìn vào góc tối của sự việc, càng là người như thế thì càng nguy hiểm, càng dễ biến tự tin thành ảo tưởng sức mạnh. Bởi những người như thế sống nhiều nhờ vào cảm xúc. Và việc sống dựa vào cảm xúc là lối sống bấp bênh và không an toàn.

Vì vậy mà bị hụt hẫng...

Cả một tuần vùi đầu vào công việc. Tôi thèm công việc. Nhưng... ngày hôm nay tôi muốn delay tất cả. Không phải mệt mỏi. Chỉ là muốn "tạm dừng"...

Tại sao ư? Không thích trả lời...

Bắt đầu thấy lo sợ.

Là một "lớp phó học tập"... chẳng là gì đâu vì cái chức vụ ấy có ai quan tâm đâu.
Nhưng cứ muốn tự huyễn hoặc rằng mình cũng quan trọng như nhiều người khác...
Nên đến khi đối mặt với sự thật mới thấy mình quá ngốc...
Bắt đầu sống với suy nghĩ là mình cần cố gắng nhiều hơn, chăm chỉ hơn, ngủ ít đi và đừng phí phạm thời gian vào những giấc mơ. Vì vậy mà nắm bắt mọi cơ hội được làm việc, ít nhất là đốc thúc bộ óc của mình làm việc.
Nhưng rồi lại bị bỏ qua. Có công bằng. Nhưng phủ nhận sự công bằng ấy. Tất cả đều bắt nguồn từ sự ích kỉ của bản thân. Xét cho cùng, tôi cũng có cái tự kiêu của một "kẻ cán bộ" nên tôi không thích kẻ khác hơn mình. Chỉ vậy thôi...

Đã nói rồi, tôi sống dựa nhiều vào cảm xúc, vì thế cũng dễ sụp đổ bởi cảm xúc.

Chưa bao giờ tôi thấy mình thèm khát chứng tỏ bản thân như bây giờ. Tự làm mình như một con ngốc. Thỉnh thoảng vẫn thấy bản thân không có gì, chỉ là tự làm "lố" mình thôi.

Tự nhắc nhở cần chăm chỉ hơn... Nhưng hôm nay muốn lười, muốn thả trôi thời gian, còn một deadline đang đến gần.

Cứ nghĩ hết tuần là hết việc... Giờ thấy hụt hẫng bởi những gì xảy ra "ngoài ý muốn"... lo sợ!

Tiếp tục muốn có người yêu. Cảm thấy mình thấy nhỏ bé và đơn côi.

Vẫn đi chơi với bạn thân... Nhưng cần ai đó... khác đi
Muốn thử cảm giác khác. Bạn thân thì "ấm", nhưng người yêu thì "nóng". Muốn thấy ở mình sự nữ tính, hay ít nhất là cảm giác được yêu...

Nhớ về một ai đó, mông lung vô cùng nhưng cứ vô thức quay về với thứ cảm xúc ấy. Cứ thắc mắc tại sao lại rung động? Cứ thắc mắc tại sao lại thích? Nhớ lại thì cảm xúc bắt đàu từ lâu lắm rồi, từ ngày tôi khóc, từ ngày còn chưa nhận thức rằng tôi để ý tới người ấy. Thứ cảm xúc ấy như một sợi dây vô hình và dai dẳng len lỏi trong kí ức, trong cảm xúc, trong trái tim... Có một ngày và nhiều ngày sợi dây ấy lẫn vào dòng cảm xúc dành cho người khác... nhưng tới cuối cùng, nó vẫn là những rung động còn tồn tại, nó cứ trơ lì ở đấy.

Ai nói thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ? Mọi thứ còn chưa bắt đầu... Không gặp, không nói chuyện, vài lời bâng quơ... cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu...

Vì vậy mà cần một con người thực tế xuất hiện cắt đứt sợi dây ấy. Cần ai đó nhìn thấy tôi...
Yêu... Tôi chưa một lần thử qua cảm giác ấy.

Vẫn quay về... những kí ức tưởng như đã đi lạc trong quá khứ, những kí ức ngăn cản sự thoải mái về thể xác, những kí ức chặn đứng sự phát triển của tình cảm... làm ơn đi đi

Hay ai đó hãy xuất hiện...

Lòng luôn tự hỏi liệu tôi có sức hút với người khác giới không? Họ có bao giờ để ý tới tôi không? 
Muốn làm đẹp bản thân...
Muốn điệu...

Mọi thứ vẫn cứ mắc kẹt
Tại cái đầu cứ suy nghĩ nhiều quá, khiến trái tim chẳng thể đập đúng nhịp và cũng chẳng thể tập trung làm tốt chuyện gì.

Ngày mai, tuần sau, tháng tới... kiểm tra, tổng kết, thi cử...

Tôi muốn trở về với những gì khiến tôi hạnh phúc... 
Vùi đầu vào công việc chỉ là một trạng thái tất yếu để chống lại sự chán nản hay lười biếng hoặc ngăn cản sự lãng phí thời gian...
Nhưng cái tôi muốn nhiều hơn thế... Tôi muốn mình chìm vào công việc với tất cả sự đam mê chứ không phải chỉ dừng lại ở mức độ trách nhiệm...

Nhưng tôi cũng không biết tôi thực sự đam mê cái gì! Có phải vì vậy mà mới bị một chút "góp ý" tôi đã sụp đổ?
Bản thân thật quá dễ dàng chấp nhận những thứ "dễ dàng"... Cứ sống mà không có mục tiêu thì thật vô hướng... không có gì níu kéo hay nương tựa... cứ thế này, tôi có thể "giỏi" như tôi mong muốn được không? 

Thỉnh thoảng chập chờn trong đầu là những suy nghĩ về mẹ. Mẹ hay ngầm nói: "Mẹ rất tự hào vì hai đứa con của mẹ học rất giởi, lại chăm nữa"...
Mẹ bảo dân văn phòng chỗ mẹ khinh người làm tạp vụ lắm, vì vậy mà hai đứa học giỏi làm mẹ rất nở mày nở mặt...
Tôi muốn học để khiến cho họ không có cơ sở mà khinh mẹ tôi
hay tôi muốn học để cho mai này tôi không bị ai khinh thường...

Lại ngồi down sách tâm lý về... chưa đọc quyển nào... lại lười
nhưng vẫn muốn thử đọc cho biết, cảm thấy bất kì cái gì bây giờ cũng cần thiết cho bản thân...

Cố lên! Lại phải cố thôi...

cuộc đời là cả một chuỗi công việc, chỉ dừng lại chút thôi thì mọi thứ tự động giãn ra, đến mức đôi tay không thể nắm bắt lại để kiểm soát... vì vậy mà phải tiếp tục làm việc... bởi đây là con đường tôi đã chọn để đi...
...



Monday, December 16, 2013

HỌC... HỌC... VÀ CỨ THẾ LÀM BÀI TẬP THÔI

Bắt đầu một tuần mới với đủ thứ bài tập đợi bài tập...
Thứ hai là sự khởi đầu lại của một bài tập mà đáng lẽ phải xong từ tuần trước... chạy cho kịp deadline...
Thứ ba cũng sẽ ở trường cả ngày...
Hai ngày đầu tuần sẽ overnight với phiếu khảo sát, phiếu khảo sát, word, power point, thuyết trình.... rồi lại một vòng luẩn quẩn...
Thứ 4 sẽ thuyết trình, một môn kết thúc, cảm giác lo sợ, phấn khởi, vừa muốn nhanh đến ngày đấy, vừa muốn kéo dài thời gian để có khoảng cách nghỉ ngơi ... 
Sẽ thở dài nhẹ nhõm khi ngày hôm ấy kết thúc, lại tiếp tục một chuỗi quay cuồng khác đến mức không có thời gian để lo lắng cho sự kết thúc vừa qua.
Đêm thứ 4 lại overnight với "dự án thu thanh" cho sáng thứ 5... lên ý tưởng, thực hiện, tổng hợp thông tin, tập nói, luyện nói và có thể sẽ không nói được... tuy độ tự tin đã tăng lên không ít từ khi vào trường nhưng tự tin còn được đo bởi nhiều yếu tố... phải giỏi mới tự tin được... mà tôi thì không thể nói là giỏi. Sự hiểu biết còn hạn chế vô cùng.
Dự kiến thứ 6 sẽ có một bài thuyết trình nữa của môn Lịch sử báo chí Thế giới...
bắt đầu quay cuồng... cảm giác sẽ không thể trau chuốt cho những dự định của mình...
Thèm được cầm vào nar, giờ thấy muốn, thấy cần một cảm giác được giải thoát...
Viết blog cũng là một cách...
Viết ra chẳng để ai đọc, chỉ mình mình tự sướng với chính mình.
Cũng có đôi khi mơ được ai đó "follow"... nhưng giấc mơ sẽ mãi chỉ là giấc mơ. Tự đánh lừa mình là ngu ngốc như uống thuốc ngủ quá liều.
Cảm giác không thật...
Đã từng thèm cái trạng thái bận ngập người như thế này, nhưng khi nó đến lại chỉ muốn chối bỏ. Mưa làm ngưng đọng mọi giác quan cảm xúc. Cuộn tròn trong chăn và ngủ... chỉ thèm về trốn trong sự lười biếng bản năng...
Ôm tất cả mọi thứ thì chẳng giỏi được, mà cũng không đủ giỏi để ôm tất cả mọi thứ. Ai đó gõ vào đầu?!
Vẫn mong mình được khen, giờ tôi đang cố gắng thoát mình khỏi cái tính "thích lãnh đạo mà lại hay trốn tránh" hoặc là "vô tình ôm hết công việc vào người xong lại tỏ ra mình giỏi, mình hay", đấy kiểu như vậy!
.
.
.
Một tuần, ngày nào cũng học như vậy ai bảo là không nhanh....
Thời gian như gió... lúc rì rào thoảng thoảng, khi ào ào bão tố.
Giờ đang bão, bão ngoài trời và sóng ngầm ở trong lòng, vẫn kiếm được chút ít thời gian ngồi tâm sự với bàn phím và màn hình, vậy là thỏa nguyện rồi. Tôi chọn cách không về nhà bơi nhà là nơi tôi nghỉ ngơi, phải khó khăn lắm tôi mới thoát được ra khỏi cái tổ đầy cám dỗ ấy để vượt đường bão tới trường học... Tới trường và làm đúng vai trò của một người sinh viên đến trường... học, hay ít nhất là tư duy.
Cảm thấy công việc bản thân còn vô vàn điều thiếu sót, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu và vừa ghét vừa thấy mông lung khi bắt đầu một mình...
Tôi thích một mình làm việc, việc của mình mình lo, việc của ai mình không đoái hoài. Nhưng khi bắt đầu tự lập hoàn toàn mới thấy khả năng tự học hỏi của mình không cho phép bản thân tự học. Một mình có tự do, nhưng một mình dễ bị lạc hướng và rơi vào bế tắc. Bản thân tôi sợ nhất sự cô đơn, sợ nhất không có ai bên cạnh mình, sợ vô cũng cảm giác mất phương hướng...
.
.
.
Rồi ngày hôm này cũng sẽ lại nhanh chóng trôi qua... Quá mệt mỏi, nhưng tôi không cho phép mình gục... Một lần nằm xuống là chẳng bao giờ có đủ cảm đảm để đứng dậy.
Cần CAFEIN
Chỉ là quá mệt mỏi đến mức không muốn nghĩ ngợi gì hết... Đêm này còn một lượt bài tập Lý thuyết truyền thông đang đợi...
Sắp thi rồi và vẫn chưa có ý niệm gì về những thứ cần chuẩn bị. Muốn bỏ cuộc... Mọi thứ giữ tôi lại. Không thể liệt kê bởi chúng mơ hồ như những sợi cước vậy... Đó là cảm giác: "Không thể bỏ cuộc" dù cho sự chán nán đã ứ đến tận cổ...
Mỗi một mùa bận rộn là một lần đấu tranh tư tưởng cho những thứ ở lại và những cái ra đi...Tôi cứ nghĩ liệu rằng mình có ổn và rồi lại tự trấn an bản thân rằng sẽ ôn thôi. Cứ như thế mà thời gian thì chẳng đợi ai... vẫn cứ 60s một vòng... 60 vòng một tiếng, lạnh không co vào, nóng không nở ra. Thời gian quá độc đoán và cứng nhắc tới mức nó chẳng thể thay đổi hay chuyển ngược dòng... Vì vậy mà thời gian luôn là thước đo công bằng nhất...
.
.
.
Không được ngủ và không được về nhà...

Mục tiêu trước khi rời khỏi đây là... XONG BẢN WORD! 

trước khi xong bản word cho bt nhập môn Phát thanh... tôi sẽ không thể về nhà...
.
.
.
Tự động viên bản thân bằng mấy con chữ vớ vẩn...
CHỈ CẦN CỐ GẮNG... MẶT TRỜI MỖI NGÀY ĐỀU MỚI...
.
.
.
CHÚC TẤT CẢ ẤM KHÔNG ỐM VÀ CÓ NGƯỜI ĐỂ ÔM!




Hẹn hò với những cô đơn riêng tôi
Một chiều lang thang
Hẹn hò với những miên man trong tôi
Tình Yêu vỡ nát
Cần tin nhắn mỗi ngày
Cần những hỏi han
Cho tôi yên bình thêm chút


Giá như … Có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời
Giá như … Có người ôm tôi mỗi tối
Giá như ... Có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn
Giá như ... Có thể ôm lấy ai và khóc lên.

Wednesday, December 11, 2013

viết chống lười


Chỉ là một ngày nữa sắp trôi qua... Bây giờ là 14h43'... với tôi, một buổi sáng vừa trôi qua vô nghĩa trong giấc ngủ vùi...
Cái cảm giác của một sinh viên đại học chưa hoàn toàn ngấm vào trong tôi, hay tại vì nó quá khác so với những gì tôi mong chờ? Một sinh viên trường báo hy vọng sẽ tìm được sự nhàn nhã trong 4 năm học coi như là "xả" sau 12 năm "đeo còng"? Nghĩ lại vẫn thấy nực cười khi tôi mong mình sẽ thoải mái trong 4 năm
sắp tới...
Tôi cũng thích được bận rộn, càng bận càng tốt, bởi nếu chỉ 1 giây nhàn rỗi, tôi sẽ buông thả cho chính mình và đến lúc đấy sẽ chẳng còn thứ áp lực nào níu giữ tối làm việc. Vì vậy tối muốn mình bận rộn. Tuần vừa qua và tuần đang tiếp, đều bận rộn. Tôi mệt rã người, than thở với bất cứ ai tôi gặp, nhưng tôi thích thế, thích thức thâu đêm suốt sáng làm một cái gì đó, một thứ sản phẩm chỉn chu hết mức. Tôi không độc đoán, tính cũng xuề xòa thôi, nhưng tôi thích sự hoàn hảo trong công việc. Có một chút cầu toàn trong con người đôi khi bấp bênh về ý chí như thế.
Bản tính lười luôn thắng thế nếu như số lượng công việc không đủ để khiến tôi lao vào một cách điên cuồng. Đó là điều một kẻ như tôi cần.
Điều gì cũng phải thử, chưa thử thì chưa thể khẳng định mình có khả năng hay không? Nhưng bản tính lười của tôi thực chất là sự hèn nhát. Bởi vậy tôi luôn bỏ qua những cơ hội khiến tôi trở nên bận rộn. Bởi vậy tôi không ngừng suy nghĩ: Liệu bản thân đã thử cố gắng hết sức cho việc gì chưa? hay... Tôi thực ra chẳng có niềm đam mê nào đủ lớn để kéo mình vào công việc?
Nhiều câu hỏi khiến bản tính lười trỗi dậy....
Học ngành phát thanh, dự định sẽ trở thành một phóng viên, bản thân dần nhận ra khả năng của mình chưa đủ, cũng chưa đủ niềm tin...
Dạo này muốn thử tự thu một chương trình phát thanh...
Đã rủ một người bạn cùng lớp có phần lớn những suy nghĩ ngốc nghếch giống mình. Cứ như thể kéo theo một người cùng mơ mộng vậy. Gánh theo kì vọng của người khác sẽ là một động lực buộc tôi phải chăm chỉ.
Nhiều người nghĩ tôi giỏi, tôi cũng mong mình giỏi thật sự...
Chỉ là, thực sự không biết mình giỏi gì và sẽ dùng cái giỏi ấy như thế nào? Một thứ "giỏi" chung chung như thế thì cũng vô dụng mà thôi.
Vậy thà tôi chọn chữ "chăm"...
Nhưng "chăm" một cách mù quáng thì thành "ngu"...
Ranh giới là gì? Tôi thực sự muốn đòi hỏi bản thân cao một chút, muốn chứng tỏ bản thân nhiều một chút. rồi cái vòng luẩn quẩn của sự lười lại bắt đầu. Mệt mỏi!!!
Sống là không chờ đợi, nói thì dễ lắm nhưng con người ta dễ gì sống mà không chờ đợi ai! Tôi đang đợi cho bản thân mình ngủ dậy. Hoặc đã đến lúc tự đánh thức mình dậy rồi.
Mỗi ngày vẫn cố gắng làm tốt công việc của một người sinh viên đến trường điểm danh đầy đủ
Mỗi ngày vẫn cố gắng làm tốt công việc của một cán bộ lớp chu đáo chạy như một con thoi lo cho một lũ lợn lười... +___________+
Mỗi ngày vẫn cố gắng làm tốt công việc của một tình nguyện viên ở clb...
Mỗi ngày thêm tin rằng mình có thể làm được nhiều hơn thế...
Mỗi ngày thấy cơ hội lại mở ra đôi chút với một kẻ hèn nhát đã bớt lười biếng.
Mỗi ngày giờ đã thấy thèm làm việc tuy là vẫn ngủ nướng.
Mỗi ngày cố cười thật nhiều và sống thật với những người bạn thật.
Thấy vui vì bắt đầu có thể mở lòng với không chỉ một người...
Mỗi ngày vẫn mong chờ một ai đó tới gõ cửa...
Lâu quá... nhưng mỗi ngày tôi đều chờ...
Cuộc sống là sự chạy đua với thời gian... cũng là sự chờ đợi hạnh phúc...
I'm trying to try my best in everything...
Hope you understand...