Friday, February 28, 2014

hôm nay được nghỉ học. hôm nay có bài tập về nhà.

ban công mưa lâm thâm...
ngày thứ sáu thứ hai của học kì thứ hai năm thứ nhất đại học...
...
cảm giác dần trở lại, tuy bước đi có hơi chệnh choạng nhưng mong là sẽ dần lấy lại được nhip độ của mọi thứ công việc.
.
Sáng vừa rồi đi học tiếng Anh. phải lâu lắm rồi mới đụng đến tiếng Anh theo kiểu nghiêm túc- tức là có bài tập và có giáo viên đứng lớp- kì lạ quá. Vẫn bối rối như trẻ con tập nói. Tự cười vào sự ngô nghê của chính mình.
.
Lại sách vở. Nhanh thôi sẽ lại thi cử.
.
Quên việc ở đội máu. Lưu luyến nhiều về mảng sự kiện. Không hiểu sao bản thân rất rất muốn làm một người tổ chức sự kiện. Lên kịch bản chương trình, chạy sấn khấu, đứng trong cánh gà nhắc mọi người... thèm. Đấy có phải là sự nhen nhóm của một ngọn lửa nào đó không? Nếu có, liệu nó có đủ mạnh để tiếp tục cháy âm ỉ rồi rực lên như nó cần phải thế không? Trời đang mưa dai dẳng...
.
Hồi tối được học về tiếng động và âm nhạc trong phát thanh. Bập bẹ sử dụng Audobe audition CS6. Cười ngố. Nhưng mà thích, thích hơn việc học về phỏng vấn hay dẫn hiện trường. Bắt đầu lên tinh thần.
.
Có bài tập Tác phẩm báo chí. Để sáng tính. Giờ đang đêm đen. 
.
Anh Thế Dũng Phát thanh K31. Anh rất tốt. Là kiểu người có thể sống chết vì nghề. Không giống kẻ không có ước mơ và định hình dự kiến. Anh khá con gái. Không phải kiểu điệu đà hay dịu dàng. Là kiểu nhẹ nhàng và hơi đanh đá. Anh rất tốt. Mong sự nghiệp sau này của anh sẽ thành công. Đó không phải lời chúc. Là lời khẳng định nhiều hơn. Từ sự cố gắng ấy, nhìn vào có thể khiến những người vô định cảm thấy mình quá nhỏ bé, hoặc là mình quá mơ ngủ. lười nhác là căn bệnh thể kỉ.
Chị Phương Anh cá sấu sắp ra khỏi đội máu. Chuyện sớm muộn. Mình cũng thế mà. Nhưng chị để lại nhiều bài học. Vô tình thôi... Mong là mình sẽ nhớ và nhớ mãi để luôn áp dụng những bài học ấy. Chị cũng sẽ thành công, rất thành công. Mong chị luôn hạnh phúc. Đó là lời chúc của em.
...
Những con người luôn cháy hết mình. Anh chị thật tuyệt. Đây là những lời sáo rỗng: "Em ước một ngày được như anh/chị...", khi thốt lên thật vô nghĩa. Nhưng lần đầu tiên nói những lời sáo rỗng này. Vì vậy mà nó có ý nghĩa riêng của nó...
.
Nhận được điểm thi học kì một. Tại sao con người luôn ganh tị vậy? Sự đố kị có mặt tốt riêng của nó, dùng nó như một liều thuốc cũng hay. Nhưng dễ nghiện, và quá liều sẽ dẫn đến nhiều sự tai biến khác... Cần phải cẩn thận.
.
Chuẩn bị làm phát thanh nội bộ rồi. Chẳng có cảm giác gì cả.
...
Khi buồn chán, tự mua vui bản thân bằng việc chúc tất cả mọi người ngủ ngon. Kẻ giết người hàng loạt thường lựa chọn đối tượng bất kì hoặc ngẫu nhiên để cuối cùng nhắm đến một chìa khóa cuối cùng. Chỉ cái đặc biệt mới là cái duy nhất. Tuy vậy, mục tiêu của kẻ sát nhân cũng đã hoàn thành. 
Việc chúc ngủ ngon không dẫn đến chìa khóa. Gián tiếp. Và không thành công.
...
Hội chứng bấn loạn Shin... Thực sự đắm chìm trong thứ nghệ thuật ấy. Muốn là một phần của nó. Nhất định sẽ là một phần của nó.
...
Cảm giác muốn nắm bắt hết tất cả. Nói quá rồi. Kẻ lười vốn thích nói hơn làm. Tập làm đi!
.
Nhiều dự định quá. Ngủ mơ nhiều quá. Dù là nghĩa đen hay nghĩa bóng. Cần sống thực tế hơn
.
Con người giỏi lắm. Biết điều chỉnh cả tốc độ của thời gian. Ai cũng làm được mà chỉ có kẻ ngu mới không biết mình có thể làm gì thôi.
Đời đáng sợ nhất hai loại người: Một loại hoàn toàn không biết mình đang làm gì. Và một loại hiểu rất rõ hành vi của mình. Đều rất nguy hiểm.
.
Quên đi thì tốt.
Nhưng cứ để đấy để đôi khi cũng có thể nuôi dưỡng trí tưởng tượng một chút hoặc thủ dâm tinh thần.
Con người thiếu trải nghiệm mà chỉ sống bằng trí tưởng tượng đôi khi cũng thật đáng thương.
.
.
.
Chúc cậu ngủ ngon. 
.
.
.
ban công mưa lâm thâm.
một cô bé tầm cấp hai cấp ba đạp xe vào lúc 12h đêm trên con đường vắng ngắt chỉ có tiếng mưa...
em thật dũng cảm. 
mong em có thể sớm về nhà, ngủ một giấc thật ngon. 
dù em đang phải chiến đấu trong trận chiến như thế nào, em cũng rất dũng cảm.
.
chúc em ngủ ngon.
.
.
.
ban công mưa lâm thâm.
xe đi qua để lại mã vạch trên tường.
đi cẩn thận.
.
.
.
chúc cậu ngủ ngon.

Thursday, February 27, 2014

này cô gái! hãy tập quen rằng chẳng có ai đặc biệt đến thế đâu...
tự yêu mình trước đi...

cô ấy & anh ấy



Cô đung đưa nhịp chân
Anh nhẹ nhàng gật gù
đen đá và cà phê sữa.

 "hello stranger
it seems so good to see you back again
how long has it been?
it seems like a mighty long time"
...

Cô đưa mắt nhìn xuống dòng xe cộ tập nập. lơ đễnh.
Anh ngước nhìn bầu trời u ám ngày không mưa. thẫn thờ

Phố cafe... mỗi cánh cửa là một thế giới.

Monday, February 24, 2014

một mocha và hai ly trà

cô nhà văn thích nhâm nhi mocha trước lúc đi ngủ.
cô viết nhật kí mỗi ngày cho dù đó chỉ là vài dòng tự nhắc nhở cho ngày mai.
không có tác phẩm nào của cô quá xuất sắc hay quá tầm thường. chúng đều có giá trị riêng nhưng lại không nổi bật. cô thích tự gọi mình là nhà văn dù cuốn tiểu thuyết đầu tay còn đang dang dở. không ai gọi cô là nhà văn.

cô nhà văn thích uống trà đen mỗi lúc sáng tác.

 người yêu cô ngày còn yêu thường nói trà sẽ giúp kích thích sáng tạo. cô không còn yêu anh nhưng cô dần yêu trà. cô thích trà đen và đường đỏ, nhắm mắt mơ về một ngày nhìn thấy tiểu thuyết mình trên kệ của nhà sách. cô không ước mơ mình nổi tiếng. cô mơ cho những dòng chữ mình được đọc.

cô nhà văn uống trà xanh khi đang dịch sách. 

công việc duy nhất giúp cô kiếm được tiền và giữ cho cô gần sách. mỗi lần dịch sách cô đều chau mày. chồng cô thường pha ấm trà xanh để bên bàn. cô không thích trà xanh nhưng cô yêu anh. trà xanh chan chát càng khiến cô chau mày. nhưng rồi cô lại mỉm cười tiếp tục công việc dịch sách...

Sunday, February 23, 2014

những đoạn hội thoại

ngón tay cái rồi ngón tay cái, ngón tay trỏ chồng lên ngón tay trỏ, ngón tay giữa ngón tay giữa, hai ngón áp út, hai ngón út...
...

- Lạnh nhỉ...

- Sao không đeo găng tay?
- Vì thích tay tê lại...
- Mình không thích như thế.
- Nhưng mình thích.
...
- Mẹ thích cái bánh hôm qua đấy!
- Hôm nào làm tiếp mang sang, mẹ thích là được rồi. Bố thì sao?
- Bố không thích ăn ngọt.
- Vậy lần sau làm bánh không đường.
- Đừng làm bánh không đường. Bố có thể thử ăn một miếng mà.
- Ừ...
...
- Hôm nay trời không mưa đâu. Đi đi mà...
- Buồn ngủ lắm.
- Tỉnh dậy đi. Muốn ăn bánh trôi tàu không?
- Muốn ăn cháo sườn.
- Vậy mình đi.
...
- Đừng buông ra trước nhé?
- Ừ.
- Nhưng cứ thế đến khi nào?
- Đến khi nào ngủ quên mất...
- Mình sẽ chờ cho tới lúc ấy.
- Đừng chờ đợi gì cả. Mặc kệ nó đi.
...
- Sao không khóc?
- Có thể khóc sao?
- Muốn mình ôm không?
- Có thể ôm sao?
- Giờ thi khóc đi nào.
...
- Đam mê là gì thế?
- Là ngọn lửa một khi đã cháy là sẽ cháy mãi.
- Sao nó không cháy trong mình.
- Nó sẽ cháy thôi... hãy kiên nhẫn...
...
- Đừng buông tay ra nhé?
- Nếu buông tay, mình sẽ nói.
- Ừ...
...
- Đó là một công việc tốt mà. Sao lại bỏ?
- Vì ngọn lửa ấy không cháy.
...
- Mình sẽ không buông tay đâu. Nhắm mắt lại đi.
- ...
- Đừng cười nữa, trả lời đi!
- Ừ...
...


ngón tay cái rồi ngón tay cái, ngón tay trỏ chồng lên ngón tay trỏ, ngón tay giữa ngón tay giữa, hai ngón lấp lánh, hai ngón út...

Saturday, February 22, 2014

không đề

cứ tự hỏi không biết có bao nhều người sẽ đọc những dòng này...
và bao nhiêu trong số họ sẽ đánh giá...
kiểu như...
viết ra chỉ vì muốn tự mình trách móc hoặc tự than thở hay an ủi vậy thôi... người ta nghĩ gì. không biết. không thể quản được.
...
sự mệt mỏi chưa được thích nghi đúng thời điểm.
hay là chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhập cuộc lẫn nữa.
...
shock.
giống như chênh lệch múi giờ vậy.
.
cần nhiều hơn những hình tượng.
.

Monday, February 17, 2014

những cảm xúc khác nhau lắm ở mỗi thời điểm...

đọc lại cái post review 2013...
thấy mình của năm ngoái hừng hực mong chờ, mãnh liệt lắm những cảm xúc tưởng như sẽ cháy hết mình với mọi việc...
giờ ngọn lửa đã tàn rồi sao cô gái?
http://constant613.blogspot.com/2013/12/2013-review.html

tỉnh giấc...

nghỉ Tết kéo dài làm trí óc và con tim trì trệ chỉ mơ mộng về một tình yêu hoang tưởng...
tỉnh dậy với những gì thực nhất.
còn nhiều điều thực tế hơn cần được quan tâm. thấy thằng bạn đi làm mình cũng muốn đi làm, thấy bố mẹ vất vả lại nghĩ mình cần chăm chỉ, thấy chúng nó vui vẻ nên thiết nghĩ bản thân cũng cần sôi động và lạc quan lên...
nghiêm túc và bớt ích kỉ lên một chút...
nghe thì dễ.
cái khó là làm sao để đánh bật cái bản chất thích chơi đùa, cái gì cũng cả thèm chóng chán chỉ làm được một nửa...
khó lắm.
liệu mày có làm được không cô gái?

Sunday, February 16, 2014

ngày mai đi học!

nói là ngày mai nhưng thực tế ra thì chiều thứ 2 mới phải tới trường và bây giờ là 2 giờ 09 phút ngày chủ nhật cuối cùng của kì nghỉ lễ đầu tiên trong 4 năm đại học.
thời gian còn đủ cho hai giấc ngủ 8 tiếng.
...
vẫn điệp khúc như nhiều người: "không muốn đến trường, muốn nghỉ tiếp và nghỉ nữa!"
....
sợ lại phải đeo mặt nạ.
sợ lại bị cuốn vào những công việc trách nhiệm nhiều hơn đam mê và trải nghiệm nhiều khi cũng nặng nề.
sợ lại cô đơn.
...
đi học. đồng nghĩa với cô đơn. theo một cách nào đó.
...
người ta nói: "Hãy sống thật với chính mình!"
tôi nói: "Sống thật là lối sống ích kỉ và áp lực" (?!)
nói "ích kỉ". vì con người tồn tại trong tập thể và xã hội. con người không sống một mình.
nói "áp lực". vì con người không sống một mình. con người tồn tại trong tập thể và xã hội.
...
ít nhất: "Hãy giả tạo có chừng mực"
...
đi học (?!)
...
hãy cố gắng học được nhiều thứ theo nhiều cách.
... 
đừng bỏ cuộc. vì bỏ cuộc là thất bại.
và bản thân đã "thất bại" không chỉ một lần.
...
hãy cố cười.
dù là một nụ cười giả dối.
ít nhất lợi ích khoa học nó mang lại cũng không hề giả...
...
hãy thận trọng.
đừng tin tưởng ai quá.
cũng đừng để ai tin mình quá.
...
hãy cố gắng "trách nhiệm" nhất có thể.
....
hãy nín nhịn...
.
từ từ đeo mặt nạ lên. đừng để ai thấy nước mắt hay sự than phiền.
...
đóng mình lại không phải luôn luôn là "hạ sách".
...
hãy tin tưởng vào bản thân...
và tin vào đinh mệnh, số phận... ít thôi. nhưng vừa đủ để biết: "mình sẽ yêu và được yêu vào một ngày nào đó không xa..."
...
hãy sống! 
đừng chỉ tồn tại...
...

chúc ngủ ngon.
và quên đi...

Friday, February 14, 2014

Chào Valentine 2014

Bây giờ là 4 giờ 09 phút sáng...
không phải dậy sớm. mà là thức muộn.
.
Có thể nói Valentine không quá tệ với câu chuyện tình yêu "Monica and Chandler".
Thực sự rất tuyệt...
.
Valentine không mong chờ điều gì.
.
Chuẩn bị tinh thần "gồng mình lên với mọi thứ"
.
Tiếp tục thắc mắc và rồi do dự và rồi tự trấn an bản thân là mình có thể làm được.
.
Tự nhiên nhớ.
.
Valentine năm 2015... Mong anh sẽ xuất hiện- "My prince, My soul-mate"
.
Này người yêu.
anh sẽ phải dạy em nhiều thứ lắm: dạy em biết mở lòng, dạy em tin vào bản thân mình hơn, dạy em biết nấu ăn hay làm điệu...
hay ít nhất... hay là lý do để em học những thứ như thế và trở thành một đứa con gái bình thường. (nếu anh muốn nhận được homemade chocolate)
...
Mong gặp anh ngày này năm sau.
.
sến súa....
bỏ qua đi 
.
.
.
.
mong anh sẽ yêu em

Thursday, February 13, 2014

thỉnh thoảng... tất cả những gì tôi muốn là lười biếng và lãng phí thời gian... trở nên ngu ngốc và vô trách nhiệm.


Như thế có phải là quá nhiều không?
thực tế thì sống buông thả cũng không phải một điều dễ dàng.


Hiện tại tôi đang trong kì nghỉ Tết. Trước khi nghỉ Tết thì cũng không có gì đặc biệt: thi học kì và một chút áp lực lung tung khác... nhưng đây là kì nghỉ Tết đầu tiên của đại học- dài và hoàn toàn không có "bài tập về nhà"- nên tôi nghĩ tôi sẽ hào phóng cho mình lãng phí thời gian và lười biếng như chính bản thân mình vẫn thế. Tức là, đơn giản là... là bản thân mình và không cần tạo bất kì một vỏ bọc hay mặt nạ nào. Và thật sự là thế, nghe thì ích kỉ, nhưng nếu sống thật với bản thân 100% đã ích kỉ rồi chứ đừng nói tới bản chất con người cũng ích kỉ không kém(?!) 
Từ khi bắt đầu nghỉ, trong suốt những ngày nghỉ và đến cuối kì nghỉ là những tin nhắn về "Xuân Hồng"... Bản thân bắt đầu thấy nặng nề dần với những thứ mình đã từng mong muốn. Cho đi một cái cười nhạt... Rồi thì nhắn tin nhầm và kết quả là nói thẳng thừng rằng không thích đi, tự nghĩ với bản thân: "Mày giỏi lắm". Thực ra cũng hối hận day dứt trong 30 phút nhưng rồi cứ để nó trôi đi. Còn những thứ ràng buộc khác nữa, chẳng quan tâm và chẳng muốn quan tâm. Nói thật thì trong 5 tháng đầu tiên của cuộc đời sinh viên đã cứ nghĩ mình sẽ lớn lên nhiều và thực sự là có vẻ như thế, nhưng nhìn lại thì 5 tháng cố gồng mình cũng không bằng 3 tuần tự do chỉ sống với đúng bản ngã ích kỉ. Thực sự rất khó khăn. Không những bây giờ đã ít nhiều mất đi hình ảnh "tử tế tốt đẹp" tự mình dựng nên trong 5 tháng mà còn dần mất đi ý thức về nó, hay đơn giản hơn là muốn bỏ cuộc. Nghỉ lễ thì ngay cả những sáng tạo bản năng cũng bị đánh bật bởi sự ngái ngủ vào 1h chiều và tình trạng cày phim đến 4h sáng. Nghỉ Tết chắc chắn là thời gian để nghỉ ngơi. Nghỉ hè có thể hoạt động nhiều thứ, nhiều dự định. Nhưng nghỉ Tết, chỉ đơn thuần là: "lười biếng, lãng phí thời gian, trở nên ngu ngốc và vô trách nhiệm, ích kỉ và tự thư giãn theo cách mà mình thấy thư giãn nhất"... với tôi điều đó đôi khi cũng mất thời gian để đấu tranh tư tưởng. 
"Có lẽ những việc như tình nguyện viên hay tuyên truyền viên không hợp với mình?!"
"Có lẽ học để trở thành một biên tập viên, một phóng viên, một nhà báo hay thậm chí làm việc trong ngành truyền thông cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt?!"
"Có lẽ mình quá kém cỏi tới mức không tìm thấy sự đam mê trong bất kì công việc nào?!"
"Có lẽ mình không thực sự giỏi như mình nghĩ?!"
"Có lẽ nên bỏ cuộc thôi?!"
"Có lẽ...?!"
...
Và về cơ bản. Tôi mắc kẹt trong chính cuộc sống và những quyết định của mình.
và nâng cao lên. Tôi ghét điều ấy.
Cứ đơn giản thì tốt...
Phức tạp cũng mệt...
Nhưng cuộc sống cần cả hai.
Và chính thức không biết mình nói gì.
hôm nay là ngày 13/2/2014... tức là ngày mai sẽ là Valentine.
Cũng không quá quan trọng vì không có người yêu thì không lo tốn tiền trong ngày này.
Kể từ khi biết yêu và biết ghen tị thì cũng đã mong chờ và khó chịu đủ rồi nên năm nay thấy rất nhẹ nhàng. Vì đó cũng chỉ là một ngày trong năm thôi.
Ai không yêu chưa yêu thì cứ để ngày trôi qua bình thường
ai đang yêu sẽ yêu mong được yêu thì chọn đó là điểm khởi đầu, mốc đánh dấu hay thậm chí với những đôi yêu nhau, ngày nào cũng là Valentine.
Điều đó thật tuyệt vời, khi yêu và tình yêu được kỉ niệm... Và tình yêu nếu đẹp thì nên đáng được ghen tị.
Chỉ là, năm nay, tôi không đợi sự va đập lung tung, cũng chẳng tự mình va đi đâu và càng không ganh tị với sự va chạm của người khác.
Năm nay tôi vẫn đứng yên...
...
Và tôi nghĩ tôi cũng hết say nắng bạn ý rồi. Không bao biện hay làm màu, nhưng thực sự điều ngốc nghếch ấy đã trôi qua rồi...
Nhìn lại thì thấy mình hơi ngơ ngốc nhưng đáng yêu.
Chết ngất vì một người bạn tỉ năm không gặp qua facebook...
?!
Nói thật thì mình vẫn còn trẻ lắm!
....
còn 4 ngày nữa là trở lại với học tập và có lẽ "công việc" nữa, có lẽ phải chuẩn bị dần cho những cú shock tinh thần nhẹ khi có sự thay đổi về "lịch làm việc", kiểu như: Nhặt mấy mảnh của cái mặt nạ vừa rơi ra à dán chúng vào, rồi cố gắng gồng mình đeo chúng lên.
Kiểu như thế.
Thấy không? Có những thứ thực tế hơn phải lo lắng thay vì ngồi mơ mộng về ngày Lễ Tình Nhân!
...
xxx
<để dành nhiều thứ cảm xúc còn lại cho một post nào đó, có thể là không xa>