Monday, July 21, 2014

Xin chào!

Mất khoảng hơn 5 tiếng để đọc xong "Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào" (Ichikawa Takuji). Một cơn gió thật lạ! 

Nhẹ nhàng như gió ý...


Không rõ là do bản thân cách viết của nhà văn hay có thêm sự xúc tác của lối dịch nhưng "Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào" rất dễ gây cảm tình.
Những mẩu hội thoại ngắn, nhanh và có phần "nhập nhằng" giữa lượt nói của nhân vật này và nhân vật kia, tuy nhiên, kiểu viết này lại làm tôi thấy hứng thú, rất hợp ý. Quả hơi xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng tôi viết văn (thực ra là những mẩu chuyện bâng quơ) cũng thường vô tình sử dụng lối viết cộc lốc thiếu đại từ. Ngay cả viết blog cũng vậy, cũng ít khi xưng "tôi" mà toàn để câu thiếu chủ ngữ. 

Tôi cũng thích cách mà nhà văn xây dựng câu chuyện, nó đan xen giữa hiện tại và quá khứ, không phải lối kết cấu xa lạ gì, nhưng ở đây có sự mới mẻ, ít nhất là với tôi... Quá khứ hay hiện tại đều chuyển động hài hòa, liền mạch đôi khi khiến tôi cảm thấy có chút bối rối trong sự nhận biết ranh giới giữa cái đã xảy ra và cái đang xảy ra. Tuy vậy cũng không đến mức hòa lẫn vào nhau. Nghĩ lại thì, giống như gió ý...
Rất nhẹ nhàng. Giống một thứ "ngôn tình" nhưng sâu sắc và nghệ thuật hơn, ấn tượng hơn. Giống Marc Levy. Tức là rất có tiềm năng trở thành một bộ phim tình cảm chuyển thể ăn khách.

Trong truyện có mọt đoạn mà khi đọc tới, tôi đã bất giác giật mình. Đó là khi Satoshi nói với Karin suy nghĩ của anh về ngày sinh nhật.
...
"Ngày sinh nhật đau khổ? Không phải là vui sao?"
"Thế nên tôi mới noi anh là trẻ con. Từ hai mươi tuổi trở đi ấy à, sinh nhật chẳng đem lại gì khác ngoài đau khổ cả."
"Tôi thì vẫn thấy vui mà. Tôi thì nghĩ đến người mẹ đã rứt ruột sinh ra mình. Thế nên ngày sinh nhật, đối với người mẹ, thì cũng là ngày sinh nở"
"À, đúng."
"Vì thế ít ra nên có một ngày để bày tỏ lòng tri ân, rằng cám ơn mẹ đã sinh ra con. Đó là ngày để chúc mừng các bà mẹ đấy chứ."
...
Tôi thấy đồng cảm. Hồi trước có lần tôi cũng đã nghĩ: "Tại sao sinh nhật của một người lại không chúc mừng người mẹ, mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra chúng ta mà? Ngày sinh nhật phải tặng quà và nhớ về công ơn của mẹ mới đúng." Thực sự đã có lần tôi nghĩ như vậy. Thậm chí sau đó còn hỏi lại mẹ và mẹ nói rằng đó là để kỉ niệm ngày đầu tiên em bé ra đời. Sau lần đó thì tôi cũng vô tâm quên đi mất chính ý tưởng của mình. Điều này lại khiến tôi hơi suy nghĩ một chút. Sắp đến sinh nhật mẹ rồi, có lẽ tôi nên mua quà cho mẹ và làm gì đó cho ông bà ngoại tôi. Tháng 10 sinh nhật tôi, có lẽ tôi cũng nên tặng khéo bố mẹ thứ gì đó! 
Viết ra như vậy cũng không hẳn để khoe khoang nhưng thật thích khi đang đọc một cuốn sách mà bất giác tìm thấy mình trong đó. Viết ra cũng là tự nhắc mình, vì hay đọc lại những post cũ nên mong là bản thân sẽ không quên những dự định vào "những ngày sinh nhật".
Vì vậy mà, cho dù sắp 20 rồi, từ sinh nhật 18 tôi đã luôn than mình đang già đi. Nhưng, thực may mắn vì mẹ đã sinh ra tôi và mỗi năm đều có thể đón sinh nhật cũng gia đình và bạn bè. Tuy mỗi ngày đều than thở nọ kia, vẫn thấy mình sống ăn bám và vô dụng, càng như vậy lại càng thấy bản thân quá may mắn vì được sinh ra là con của bố mẹ. Tôi phải tận hưởng từ từ, cẩn thận và tập suy nghĩ nhiều hơn...

Đoạn sau đó lại khiến tôi nhớ tới Nam Cao, "Đời thừa" chăng(?!). 
..."Trong cái thế giới méo mó đầy rẫy xấu xa này, anh đã lớn lên khá ngay thẳng đấy nhỉ? Sự tồn tại của anh, tự nó đã là một điều kỳ diệu."
"Tôi bình thường mà."
"Đúng vậy. Mọi người đều nói vậy đấy."
"Mọi người?"
"Tất cả những kẻ không bình thường."

Ngoài ra tôi cũng thích cái cách mà Ichikawa Takuji vẽ nên nhân vật Yuji. Nghĩ thế nào thì đó cũng là nhân vật phụ. Những nhân vật phụ, ai cũng vậy, là thứ keo kết nối các nhân vật chính. Cái cách mà Yuji thích rác, cái cách mà cậu cảm nhận về thế giới hay suy nghĩ về nỗi buồn, hay lúc cậu ấy đối diện với cuộc đời, giống như một thấu kính ngũ giác của máy ảnh (?!). Những chuyện buồn không trở nên bất hạnh, nó giống với cảm giác đang đi trong mưa rất lạnh bỗng có người xuất hiện che ô, đưa về tận nhà, được sưởi ấm và nghe tin ngày mai trời sẽ có nắng...

Mọi nhân vật, mỗi nhân vật đều đóng vai trò quan trọng. Không thừa, không thiếu. Sự sắp xếp là rất vừa.

À, trong truyện nhân vật chính hay tới ăn ở một quán ăn Việt Nam của "anh Nguyễn"... Chỉ là tiểu tiết thôi, nhưng vì tôi là người Việt Nam mà. Cứ có cảm giác như thấy mình trên báo (!?)...

Bởi vì cuối cùng cũng là HE, nên nó làm đầy đặn sự thích thủ của tôi. Thỏa mãn...
...
Đọc xong mới nhận thấy một điều đơn giản, rõ ràng nhưng nhiều người làm ngơ: bất kì người nào cầm bút, lấy câu chữ của mình để mưu sinh, chọn làm nghiệp thì đều cần kiến thức chung rộng khắp. Nếu không biết tí gì về những lính vực khác, nhân vật hay câu chuyện cũng chỉ trở thành chân dung họa lại nguyên mẫu kẻ cầm bút, sản phẩm làm ra là cả một cái "tôi" nhàn nhạt, ích kỷ, thiếu hấp dẫn, không có màu sắc cũng không sáng tạo. Vì vậy mà nhà báo hay nhà văn, cứ ai làm "nghề viết" thì đều phải xuất phát từ "đọc" và "học"...
Có một câu của Yuji, bây giờ tôi quên rồi mà lúc đọc thì lại quên mất không đánh dấu...

...
Sách của tôi có chữ kí của Tùng Nâm- là họa sĩ thiết kế bìa sách...


...
Trời đang mưa, mưa rất to, nó làm tôi muốn đọc "Và em sẽ đến cùng cơn mưa" nhưng tôi nghỉ đã muộn rồi và từ ngày mai tôi cũng phải thức dậy sớm một chút đẻ thực hiện theo kế hoạch nào đó đang nhen nhóm trong đầu...
Mưa thế này thật thích, chúc các bạn ngủ ngon!

Thursday, July 17, 2014

bình mình ở tầng 3!

bây giờ là 4h50...
vì là trời mùa hè nên nhanh sáng. 
3h trời tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường trải dài cô đơn. Thình thoảng xe đạp lóc cóc đi qua, ô tô tải vụt qua, chốc chốc lại có một xe máy rau tới chợ sớm. Đêm tối dễ khiến cho con người ta chạnh lòng...
4h, trời vẫn tối.
4h20, chó sủa ầm ĩ, tiếng lợn kêu xa dần. Xe chở lợn vừa đi qua.
4h40. trời chuyển từ đen sang tím than từ bao giờ, dần sáng xanh lên... Xe đạp đi qua, là người đi câu á, người tập thể dục, người đi làm...
4h50, sáng tới mức chẳng cần đèn đường nữa rồi. Tiếng xe máy đã nóng lên rồi.
4h55...
Vì là trời mùa hè nên chẳng mấy chốc trời sẽ sáng hẳn, tươi rói.
tầm 5 rưỡi- 6 giờ là có ánh nắng hăt lên từ phía bên phải ngôi nhà. Từ ngày có tòa nhà cao tầng thì sáng muộn hơn một chút. 
Nắng chen dần lên mây. Mặt trời sẽ dần xuất hiện cao hơn và rõ hơn. 
Mùa hè thích nhất là những lúc "bình mình" như thế này: xe bắt đầu làm nóng mặt đường phủ sương mỏng, trời có màu xanh nhờ pha trắng xám, lát sau len lỏi thêm mấy sợi vàng cam. Cảm giác vừa thanh bình lại hối hả, nửa muốn chìm đi, chìm sâu vào giấc ngủ, lại có chút lo ấu, sợ hãi sự vô tình của thời gian...
à... bây giờ là 5h05, chim bắt đầu hót. Chúng nó cứ vô tư yêu đời thế này, thật làm cho người ta có cảm giác ghen tị...
Bây giờ là 5h10, nhìn ra phía đối diện, tôi quên mất là còn có những vệt hồng tan vào dần với màu trắng xanh xao trên trời ngập khi lỏng.
Ngày nhanh hơn rồi... 
...
tôi nghĩ tôi nên đi ngủ thôi.

mỉm cười một chút

trời sắp sáng rồi mà bây giờ cũng không thích ngủ lắm...
thật kì lạ là tình cảm con người thay đổi cũng nhanh như chong chóng quay theo chiều gió (?!)
hết rồi, thật vui vẻ và thoải mái vì bây giờ chẳng còn cảm giác nào với bạn nữa! (không kiểu vui vui, thích thích như trẻ con nữa)
thật cám ơn thời gian!
trời đã sáng, chúc bạn ngủ ngon!

Sức hút của ngôn tình (!?)

Vừa kết thúc "Tháng sáu trời xanh lam" của Tâm Văn.
Từ lúc bắt đầu đọc tời lúc kết thúc là khoảng 4 tiếng đồng hồ. Chẳng trách thứ "văn" này lại dễ "nghiện" tới vậy. Mọi thứ đều có lý do của nó...
...
Những người bạn thân bắt đầu đọc ngôn tình từ khi mới bước vào cấp 3. Sau gần 8 năm quen biết thì tới hôm nay (chính xác hơn là từ tối qua) là lần đầu tiên mình chạm vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình.
Lý do không đụng tới bất kì một quyển ngôn tình nào cho dù mấy đứa bạn thân "nghiện" ngôn tình là bởi ngay từ đầu, mình đã có cảm giác về sức hút của thể loại văn này. Với kiểu người như mình, nếu không kiên trì "cách li" thì sẽ sớm rơi vào "cái thế giới ấy".
Nghe sơ qua cốt truyện cũng tưởng tượng được màu sắc của ngôn tình. Quả thực nó như shoujo manga ấy. Điều này càng nhắc nhở bản thân phải tránh xa... Không phải ghét bỏ gì những áng văn sướt mướt, thậm chí còn dễ bị "đổ" trước những hình mẫu nam chính "hoàn hảo" trong truyện hay trong phim, mà đặc biệt là phim Hàn. Kiểu người mình là loại trong ngoài bất nhất, bên ngoài thì tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm nhưng thực chất là rất dễ bị cuồng. Tính cũng hay tưởng tượng nên đọc những thể loại tình cảm như thế chắc chắn có nguy cơ "nghiện". Nguy hiểm thật!
Nhiều báo chí nói ngôn tình giống "độc dược". Thực tế mình không phủ nhận sức hút của nó. Với bản thân, xa lánh không đọc ngôn tình còn chính là vì sợ sức hút của nó. Chắc ngôn tình thì cũng có nhiều loại, nhiều "cấp bậc" nhưng nhìn chung thì đó là thể loại dễ đọc, với con gái tầm thiếu nữ thanh niên thì là "món ăn tinh thần" đánh trúng trái tim các nàng. Những chuyện tình "định mệnh", con gái ai một lần mà không mơ tới.
Nếu biết kiềm chế và thực tế hơn một chút thì ngôn tình có thể trở thành thứ "văn chương giải trí" cũng không tồi. Đọc ngôn tình là một cách giết thời gian rất tốt. Dựa vào cách tiếp nhận của bản thân thì đọc ngôn tình giống như xem một bộ phim tình cảm dài tập của Hàn hay Đài Loan: vào những đoạn không mấy quan trọng và cũng không gây hứng thú thì có thể "tua" qua, những đoạn thích thích thì "tua" lại một chút... 
...
Nói riêng về "Tháng sáu trời xanh lam", thực thì đó không phải là một truyện tồi. Nhân vật nữ chính là loại con gái mà mình thích nhất và cũng sợ nhất: lạnh lùng, giả tạo mà yếu đuối và thèm yêu. Nhân vật nam chính lại cũng là kiểu đàn ông mình phục nhất: cả đời yêu chỉ duy nhất một người. Kết cấu, tình tiết cũng khiến người đọc mỉm cười hay chau mày ở đôi chỗ.
Đó là kiểu "tiểu thuyết" khiến bạn thèm khát cảm giác được yêu, cảm giác được nếm trải...
...
Từ giờ sẽ vẫn đọc ngôn tình. Nhưng chỉ là những lúc có hứng thôi...
Một điều nữa: mình thích HE! :3
.
Tuy rất gần với dự đoán của mình, nhưng hôm này đã thực sự nếm cái chất "gây nghiện" của thứ "văn" ấy.

Sunday, July 13, 2014

O.F

Mở máy tính, vào facebook. Một yêu cầu kết bạn. Anh nhấp chuột vào facebook của "người lạ", thực ra từ cái tên facebook anh cũng đã nhận ra đó là ai, nhưng anh ẫn muốn lượn một vòng facebook "người lạ" để "xem xét".
"Người lạ" thực ra cũng chẳng phải người lạ. Đó là một người bạn học chung hồi cấp 1 với anh, một cô bạn có cái tên khá dễ nhớ và cũng không dễ gặp. Anh gọi cô là O.F.
Một ngày như mọi ngày. Ngày hôm nay anh hoàn thành xong công việc sớm hơn dự kiến, bất chợt anh nhớ tới "người lạ". Cô bạn học cùng anh từ hồi lớp 2, lên cấp 2 thì chung trường khác lớp. Hai người chưa bao giờ nói chuyện tử tế. Hồi tiểu học, như mọi đứa con trai và con gái khác, anh hay trêu đám con gái còn cô cũng "chanh chua" chẳng kém gì, tuy vậy thì giữa hai người chưa từng có một kỉ niệm đáng nhớ nào, cũng không hề "để ý" nhau. Lên cấp 2, họ hoàn toàn trở thành những người xa lạ.
Gần đây nhiều bạn cũ từng học chung lớp tìm thấy nhau trên facebook, O.F không phải người duy nhất gửi yêu cầu kết bạn cho anh. Nhưng cô là người ít nổi bật nhất, vì thế nên anh lại chú ý tới cô nhất. Anh nhớ rất rõ cô, nhưng những cảm xúc không thuộc về một phạm trù nhất định nào. Chỉ là so với những người bạn cũ khác, hình ảnh cô rõ nét hơn, nhưng dường như trong anh những hình ảnh của cô dù rõ nhưng không hề mang một ý nghĩa đặc biệt nào. Cô không phải mối tình đầu của anh, càng không phải người hiện tại anh đang thích. Chỉ bởi vì anh nhớ rõ về cô nên anh cảm thấy tò mò...
Sau khi chấp nhận kết bạn, anh viết lên tường nhà cô: "Vẫn thế". Cụt lủn và trêu ngươi. Cô đáp trả anh bằng những câu nói rất "con gái", tức là nửa đùa, nửa thật mà lại pha chút "sến" của bọn thiếu nữ mới lớn.
Anh mỉm cười thích thú. Những lời nói giữa hai người bạn lâu năm không gặp vừa có chút gượng gạo, lại vừa thoải mái, thân thiết. Anh thấy mình như trở về 13 năm về trước, lại được trêu đùa "bọn con gái cùng lớp" như ngày nào. Anh thấy vui, gặp lại bạn cũ quả cũng không tệ
Anh like ảnh và status của cô nhiều hơn một chút như để tiếp tục trò đùa.
Những ngày sau anh inbox nói chuyện, nhưng câu chuyện không kéo dài lâu vì chẳng rõ vô tình hay hữu ý, O.F đã tạt hẳn một gáo nước lạnh vào mặt anh (theo nghĩa bóng).
Anh dừng lại. Trò trêu đùa gần như kết thúc. Nó cũng chóng vánh y như cuộc tình một đêm vậy. Nhưng có lẽ không thực sự là một cuộc tình (?!).
...
Phải nói là anh không hề có ý gì với O.F. Anh thích người khác. Có thể nói anh là tuýp người chung thủy bởi từ trước tới này, P. là người duy nhất chiếm trọn cả trái tim anh.
Nhưng anh cũng là một anh chàng đào hoa. Dù không cố ý nhưng ngay từ cách nói chuyện của anh cũng đã khiến cho nhiều cô gái hiểu lầm. Tính anh ưa trêu đùa nhưng lại nghiêm túc đến kì lạ trong tình yêu. Nói anh si tình chắc chẳng sai. Vì vậy mà dù bị O.F tạt nước lạnh anh cũng chẳng quan tâm, anh chỉ trêu cô bạn cũ lâu ngày không gặp một chút vậy thôi, mục đích của anh là làm cả hai cùng vui vẻ và thân nhau hơn. Nhưng có lẽ cô không hiểu ý anh. Ngay từ giây phút anh dừng lại trò trêu đùa của mình, anh mong cô không nghĩ rằng anh đang cố "tán tỉnh" cô, hay nói đúng hơn, anh cầu trời O.F đừng "đổ" trước những trò cũ rích ấy. Ai lại đi xiêu lòng vì một vài câu nói vớ vẩn với mấy cái "like" ảo trên mạng xã hội cơ chứ (!?).
Sau đó O.F cũng không có động tĩnh gì.
Một vài lần cô ấy like ảnh của anh.
Một hôm cô ấy inbox cho anh một câu nói vẩn vơ khó hiểu.
Có lần cô ấy "chọc" anh trên facebook.
Cô ấy tồn tại như một người bạn bình thường.
Như vậy vốn không có gì bất thường, ngay cả những status của cô cũng không lẫn một nét buồn tình hay nhớ mong ai.
Vậy tại sao anh lại có cảm giác O.F đang cố gắng vớt vát một điều gì đó? Cô ấy nghĩ gì về anh? Thực sự cô ấy có thích anh không? Liệu rằng cô ấy có ngốc nghếch và thiếu thực tế tới mực nghĩ rằng anh thích cô ấy không?...
...
Những câu hỏi tưởng như sẽ làm anh trẳn trọc hoài nhưng thực tế nó chẳng tồn tại lâu trong đầu anh. Với anh, người con gái anh yêu mới là điều quan trọng nhất.
Vì vậy mà lâu ngày anh cũng để O.F và sự lăn tăn về cô ấy vào một hộp kín, cất vào nơi nào đó trong nhà kho, hoặc anh cũng lỡ tay vứt đi rồi cũng nên.
...
Một năm, rồi hai năm, anh vẫn sống với tình yêu của mình, tuy không trọn vẹn nhưng anh vẫn chân thành yêu duy nhất một người. Kì lạ là bây giờ anh không còn nhớ tới O.F nữa. Cô ấy chính xác trở về với hình ảnh của O.F những ngày xưa ấy: rất mờ nhạt trong đám đông, không hề nổi bật, bình thường như bao người khác...
Với anh, O.F chưa bao giờ là một người đặc biệt.
...
Giữa họ vẫn chưa hề có được một cuộc trò chuyện trọn vẹn nào...
...
Xa lắm, ở một nào nào đó trong cùng một thành phố ấy, một cô gái ngồi trên ban công nghe mưa trút xuống mái tôn, cô lẩm nhẩm đưa mình theo một giai điệu quen thuộc...

"So I'm following the map that leads to you

The map that leads to you
ain't nothing I can do
The map that leads to you
Following
following
following..."

Cô nhẹ nhàng di chuột tới nút "unfollow". Chẳng có lí do gì để cô "unfriend" một người bạn cũ, vì vậy cô chỉ là "unfollow" cậu bạn này để những thông tin của cậu ta không còn xuất hiện trên "news feed" của cô nữa mà thôi...
Vậy thôi.
Trong lòng cô gợn sóng lăn tăn một cách khó chịu...
...



hai "mùi vị" khác nhau trong cùng một ngày...

Một ngày có nắng và có mưa. 
Đến trường vào buổi chiều "đổ lửa". Vắng. Kết quả thi cầm trên tay có đôi chút thất vọng.
Mưa bóng mây. Mưa rào mùa hạ. 30 phút chôn chân trong nhà xe. Nghe tiếng mưa rơi lòng mát dần.
Ghé qua hàng sách gần trường. Tìm kiếm nhưng không thấy cái cần tìm. Mang về ba "sản phầm"...
...
Hai trong ba quyển sách tôi mua là truyện ngắn của hai nữ tác giả trẻ người Việt. Không phải là guu của tôi. Cả hai quyển đều được mua vì vẻ ngoài của chúng. "Như mùa đông rơi xuống"- Fuyu và "Nếu như chưa từng gặp anh"- Thủy Anna...
Đó là hai cuốn sách thú vị theo những cách khác nhau.
...
Tôi đọc "Nếu như chưa từng gặp anh" của Thủy Anna trước. Là tự truyện? Hay "giả tự truyện"? Dù sao thì nhân vật "tôi" trong câu truyện cũng không được lòng tôi.

Đây không phải là lời chê bài kiểu như: "Truyện này chán ngắt!" hay "Sến không chịu nổi". Đây là phản ứng tự nhiên của cái "tôi" ở một cô gái khác đối với cái "tôi" của tác giả. Người con gái trong truyện đôi khi khiến tôi khó chịu... Nó giống như khi bạn xem một bộ phim truyền hình dài tập mà nhân vật chính- người mà đáng lẽ ra phải lấy được thiện cảm từ khán giả- lại trở thành nhân vật bị ghét. Đó hoàn toàn là sựu tiếp nhận và phản hồi lại của cá nhân.
Kết cấu chuyện mạch lạc và sắp xếp gọn gàng. Giọng văn và lối viết nhẹ nhàng, nữ tính và có xu hướng "lãng mạn hóa".
Trong truyện nhân vật "tôi"- Băng Di bày tỏ những cảm xúc yêu chứa nhiều mâu thuẫn của mình với hai nhận vật P và M. P là "người cũ", là mối tình đầu thời trung học của Băng Di. P ra đi trong một tai nạn máy bay. Băng Di mãi mãi không quên được P. Còn M là một bác sĩ trẻ. Anh là tình yêu, là niềm day dứt, cũng là khát khao của nhân vật "tôi". Từ góc nhìn của tôi, M là người đánh thức tình yêu trong "tôi", cũng là kẻ vùi tắt nó- mà sau này lại được hình bóng của P nhóm lại lửa.
Toàn bộ truyện là những đấu tranh tình cảm cửa "tôi", là những cảm xúc nhiều mâu thuẫn của M và "tôi". Nhân vật nữ chính, cũng là nhân vật "tôi" là kiểu phụ nữ tôi không thích. Nói đúng hơn cô ấy là kiểu người mà tôi không thích. Bản thân "tôi" luôn giận hờn trách móc M bởi anh không thể quen hình bóng người cũ tuy nhiên cô đến với anh và chấp nhận rằng anh vẫn còn hoài mong về N. "Tôi" luôn quả quyết rằng tình yêu là chuyện của ''hai người'', nó không phải của đám đông nhưng cô lại luôn vô tình hay hữu ý lồng ghép hình ảnh của P vào trong mối quan hệ với M (!?). 
Thực lòng mà nói thì tôi không hợp với thể loại "tiểu thuyết tình yêu thiếu nữ" (chính xác thì đây là một cuốn tản văn). Những câu văn chuẩn mực. Ngôn từ uyển chuyển đưa lối cảm xúc. Hình ảnh, ý văn rất "con gái". Một tác phẩm như vậy phải hay. Tôi lại cảm thấy nó vẫn thiếu sự kịch tính. Một bản nhạc không có cao trào.
Đó là phản ứng rất tự nhiên. Một người con gái, với những chàng trai cô ấy không thích, cô ấy lờ đi; còn với những người con gái khác, đặc biệt là với một người cô ấy không thích, cô ấy sẽ "vạch lá tìm sâu", soi tới tận cùng những điểm mà cô ấy cho là nó "sai". Trong tình huống này, cái "tôi' của tác giả đặt vào trong nhân vật Băng Di lại vô tình rơi vào kiểu con gái mà tôi không hề thích tẹo nào. Tôi cũng là một đứa hay mơ mộng, tưởng tượng lung tung nhưng với tôi, tình yêu xuất phát từ sự thương cảm không tồn tại và kéo dài mãi được. Chung quy lại, quan điểm về tình yêu của tôi khác với tác giả, phong cách văn chương cũng không có chút tương đông vì vậy dù theo đánh giá khách quan thì "Nếu như chưa từng gặp anh" của Thủy Anna là một tản văn đọc khá ổn, kết truyện là cảm xúc trong sáng của "tôi" với P cùng những ánh sáng tươi vui của tương lai mà cuối cùng Băng Di cũng tự giải thoát mình và tìm lại thấy sự yêu thương chính bản thân mình. Nhưng suy cho cùng, sự lãng mạn trong tôi không thể đồng cảm cùng sự lãng mạn của tác giả. Chỉ vậy thôi...
...
Sau khi kết thúc "Nếu như chưa từng gặp anh", tôi đến với "Như mùa đông rời xuống" của Fuyu. Nữ tác giả này giống với Thủy Anna ở một điểm: nếu như không bàn luận về lối viết văn thì cái "tôi" của tác giả được họa lại trong nhân vật rất rõ ràng và "lộ liễu".

Tôi không rõ Fuyu bao nhiêu tuổi nhưng ở bìa trong cuốn sách có ghi cô ấy thuộc cung Thiên Bình. Không thể phủ nhận điều đó tạo được nhiều thiện cảm cho tôi. 
Tôi thích "Như mùa đông rơi xuống" ở cái sự hồn nhiên từ cách xây dựng nhân vật, từ cốt truyện cho tới lối hành văn có phần trẻ con, vô tư của Fuyu. Có lẽ bởi vì tôi cũng là Thiên Bình nên dường như tôi không chỉ thấy được chân dung của Fuyu trong từng nhân vật của từng câu chuyện (đây là tập truyện ngắn) mà hơn thế, tôi thấy cả tôi trong đó.
Fuyu chắc chắn là một cô gái thích và yêu Nhật Bản, hâm mộ Kamenashi Kazuya và mê Doraemon, ngoài ra một số bài hát cô ấy dùng trong vài truyện ngắn cũng rất đúng guu Thiên Bình. Giống tôi đến "bật cười".
Đó là những truyện ngắn dễ thương viết về tuổi 18, tuổi học trò vô tư, ngọt ngào. Những câu chuyện làm bạn liên tưởng tới các truyện ngắn hay được đăng trên các web trẻ. Nó làm tôi nhớ tới ngày xưa tôi cũng từng như thế, cũng thầm thương một ai đó rồi để những xúc cảm của mình lặng yên hòa đi cùng gió chiều. Nó làm tôi nhớ về truyện ngắn tôi vẫn đang dang dở từ năm lớp 11, ngày đó tôi viết vì bỗng nhiên "nổi hứng" và dù có vô vàn ý tưởng trong đầu, tôi cũng không thể hoàn thành tác phẩm đầu tay bởi sự chán nản và lười biếng.
"Như mùa đông rơi xuống" nhẹ nhàng, đôi khi nhẹ nhàng, trong sáng tới mức nếu đọc khoảng 3, 4 truyện thì thấy thích thú, đáng yêu, nhưng tới câu chuyện thứ 5, thứ 6 bạn sẽ thấy hơi nhàm chán bởi mô tuýp "happy ending" na ná nhau ở một số truyện.
"Như mùa đông rơi xuống" là một cơn gió nhẹ thoáng nhắc lại tình yêu tuổi học trò mà ai cũng từng một lần đưa môi nhấp thử, ngày xưa chắc có cả vị đắng và mặn nhưng giờ nhớ lại thấy ngòn ngọt, khoan khoái. Nó không phải một tác phẩm quá nổi bật, cũng không có khả năng gây nghiện. Điều thú vị là tôi đọc nó ngay sau khi đọc "Nếu như chưa từng gặp anh" vì vậy với tôi, nó giống như uống cốc nước sấu chua thanh, ngọt dịu và mát lạnh sau khi vừa ăn xong món bánh kem pho mát thơm ngậy mà dễ ngấy. Hai phong cách rất khác nhau. Thật kì lạ là tôi lại thấy điều ấy thú vị.
...
"thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh, nhưng đồng thời thế giới cũng quá ư là nhỏ bé, gặp ai, cũng thấy giống anh." (khuyết danh- Nếu như chưa từng gặp anh)

Bởi vì thứ cảm xúc ấy, hoàn toàn là "của" tôi.
...

Mọi ý kiến trong bài viết đều xuất phát từ quan điểm cá nhân