Sunday, November 13, 2016

Gần 4 năm học đại học, hiếm thấy một niềm vui trọn vẹn, vui xong bao giờ cũng hẫng lại, lo nhiều hơn, cảm thấy từ giờ chắc sẽ chẳng bao giờ vui được tròn trịa.
Từ hồi vào đại học mình cười nhiều hơn, nhưng đến bây giờ lại cảm thấy như đang lãng phí nụ cười cho rất nhiều thứ vô ích. So với ngày xưa lúc đầu mặt lạnh, bây giờ cười nhiều hơn hóa ra lại buồn hơn, tệ nhất là chưa làm được gì cho bản thân cả, cả ngày chỉ vùi đầu vào những suy nghĩ vớ vẩn. Lười là một chuyện, nản lại là một chuyển khác.
Ước gì được quay lại thời cấp 2, cấp 3, cái thời thở ra những câu rất triết lí dù không hiểu sự đời, cái thời lo lắng chỉ nằm trọn trong tờ giấy thi :)

Monday, August 1, 2016

những ngày này cảm thấy một chút bức bối.
dạo gần đây mình cảm thấy hình như mình là một người không dễ có được niềm tin lâu dài, về cả chiều đi lẫn chiều lại. có lẽ là bởi vì mình cảm thấy khó tin tưởng một ai hoàn toàn nên họ cũng không thể tin tưởng mình hoàn toàn. đó là một sự có đi có lại.
bản thân mình có lẽ đòi hỏi một cách vô thức nhiều thứ dù có lẽ về mặt lý trí mình biết là mình không có và cũng không cần... chắc vì thế mà cảm thấy hụt hẫng nhiều, chỉ nhớ là đêm hôm ấy mình thật sự đã khóc; đó có lẽ là một lẽ dĩ nhiên thôi nhưng vừa sợ lại vừa lo ấy.
mình tự hỏi liệu rằng những người như mình có thể sống chung với người khác được hay không?

Tuesday, June 28, 2016

Một cơn mưa rào

Bản thân không nhớ lần cuối cùng tắm mưa là khi nào, nhưng hôm nay gần như là lần đầu tiên thực đứng yên dưới mưa, dầm mưa.
Bởi vì bình thường có lẽ là trêu đùa với bạn bè, là đang đi xe trên đường thì mưa,.. hôm nay mặc dù cũng đúng là dính mưa từ lúc trên đường thật, nhưng về nhà lại còn ra sân dầm mưa đến gần nửa tiếng ấy... Cảm giác rất lạ, rất lạ ấy.
Từ những ký ức vụn vặn ấn tượng nhất chắc là lúc bé tắm mưa ở quê với anh họ. Hai đứa lúc ấy chắc học cấp 1, được về quê tăm mưa, mưa xối xả, nhớ nhất là mưa đến mức dép trôi đi khắp đường làng,... Người anh họ hơn 10 năm không gặp, gặp rồi lại không nói chuyện. Hồi còn bé mình vẫn nghĩ anh họ ấy chắc sẽ chơi được, mà thực ra lúc gặp kiểu mình cũng mong chờ lắm, gặp rồi lại hụt hẫng mất 2 ngày trời...
Hồi cấp 2 cũng mưa lụt trôi cả dép. Hồi ấy cứ mưa to là cả đường Thụy Khuê dập dềnh sóng nước, đi tông đi học, xong bị trôi mất trên đường... Thế nào mà bố, trên đường đi làm nhặt được 1 cái, lúc đi làm về lại nhặt được 1 cái,  đúng 1 đôi trôi từ sáng... Từ nhà đến trường 1 con đường cùng 800m, nghĩ lại bây giờ vẫn thấy buồn cười.
Hôm nay mưa một mình, chỉ đứng yên để mưa ngấm vào quần áo, vào tóc, vào người,... Mưa rất lạnh, rơi vào mắt còn cay xè và đỏ ngầu. Mình cũng nghĩ là sẽ đứng dưới mưa và khóc, bởi vì dạo gần đây áp lực quá, thế nhưng chẳng khóc nổi, chắc tại mắt đau quá. Đứng yên rồi nhìn mưa rơi, rồi để mưa chảy thành dòng rơi xuống mặt đất, bằng một cách nào đó, thật sự như một sự giải thoát. Đến bây giờ vẫn có những chuyện không thể nói với ai, vẫn mãi chỉ có thể giữ trong lòng, nên mưa xuống kỳ thực rất thỏa mái.
Có một sự thật là: bạn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ dưới cơn mưa, việc bạn đứng một mình giữa trời mưa thay vì vào nhà hay trú mưa cũng đủ điên dồ và mạnh mẽ rồi...


[ngủ quên bây giờ mới post được]

Monday, June 20, 2016

Viết trước nửa đêm

Ngồi liệt kê ra sẽ chỉ thấy thêm mệt mỏi. hôm trước mình nói với một người bạn rằng chúng ta không thể dùng một niềm vui này khỏa lấp cho nỗi buồn khác, đúng thế thật.
Dạo gần đây niềm tin vào bản thân cứ lung lay lung lay,
Nhưng dạo này cũng tự vui nhiều hơn, cũng tự biết góp nhặt những gì đáng yêu để dành...
...
Trên thế gian này, chẳng có gì là ngẫu nhiên cả, tất cả đều là tất nhiên.

Sunday, May 29, 2016

đến một giây phút mọi thứ đều trở nên tuyệt vọng...
khóc đến lần thứ bao nhiêu rồi vẫn mệt đến thế.
mỗi người một thế giới

Wednesday, May 4, 2016

Bố mẹ đã nuôi dạy chúng con rất tốt

[Lại là một buổi sáng khi các bạn "đồng nghiệp" đều đi hết, lại ngồi một mình trong phòng ngách và gõ lách cách. Mình quyết định không để buổi sáng trôi qua với những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực, nên thay vì chỉ lướt facebook vô định, thay vì làm tiểu luận một cách vô vọng, mình viết blog, bởi dù sao sắp tới mình cũng sẽ phải dùng chữ viết thật nhiều và những cảm xúc này sẽ chẳng bao giờ đến đúng lúc, nên hãy cứ viết ra khi còn có thể...]

Gửi bố mẹ, bố mẹ đã nuôi dạy chúng con rất tốt.
Gần 28 năm cuộc đời của chị Huyền và 21 năm cuộc đời của con, chúng con lớn lên, vẫn đang sống khỏe mạnh, đầy đủ, thậm chí có thể nói là dư thừa trong tình cảm của bố mẹ và gia đình. Điều đó là một niềm hạnh phúc. Vì vậy mà bố mẹ đã nuôi dạy chúng con rất tốt.
Con không thể phủ nhận một khuyết điểm quá lớn ở hai chị em con, đó là sự "hèn nhát", nói cho chính xác là sự "hèn nhát" khi đối diện với xã hội. Chị Huyền 28 tuổi, công việc chưa một lần ổn định, bây giờ lại thêm con nhỏ, cuộc sống có thể nói là vất vả và đôi khi con chắc chị ấy cảm thấy mệt mỏi, đến mức chỉ muốn ngủ và chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Con 21 tuổi và vẫn ăn bám bố mẹ. Bạn bè trang lứa nếu không đọc lập (bán độc lập) về tài chính thì cũng độc lập trong suy nghĩ và tư tưởng. Con vẫn mãi chậm lớn. Mọi thứ con nói ra đều khó thực hiện vì thiếu sự quyết tâm, thêm vào đó vài sợi phân tâm, con luôn lưỡng lự. Vì thế mà ngay giây phút này, con chẳng thể làm gì ngoài ngồi một chỗ đánh máy viết blog trong khi các bạn đều đi làm.
(giải thích thêm là con không hẳn là không làm gì, chỉ là một chút kém cỏi cộng với một chút kém may mắn, nhưng con không muốn nói rõ ở đây)
Chị Huyền và con đều kém giao tiếp, đều không khéo và đều bỏ lỡ những cơ hội đáng quý trong cuộc đời chỉ vì sự hèn nhát của mình. Vì thế mà con rất cáu khi chị không cho em bé tách mẹ, con rất cáu khi thấy em bé lúc nào cũng nhát nhát và lạ người. Vì con sợ mai sau em bé sẽ như con với chị... Con muốn em bé được đi học từ nhỏ, không phải học thêm những môn học nặng nề mà là tham gia các hoạt động ngoại khóa từ nhỏ, con muốn mai sau em bé không bị bỡ ngợ khi giao tiếp với mọi người... Bởi vì như người ta nói: "đường năm ở miêng", bình thường ta hiểu theo nghĩa đen, tức là muốn biết đường đi thế nào thì phải hỏi; nhưng con đã nhận ra rằng, ngay cả trong cuộc đời lời nói cũng dẫn ta tới rất nhiều con đường khác nhau theo cả chủ quan lẫn khách quan. Vì vậy, biết ăn nói là một điều vô cùng quan trọng...
___
Những con vẫn nghĩ rằng bố mẹ đã nuôi dạy chúng con rất tốt. Cả con với chị Huyền đều "nhát", nhưng con tự thấy hai đứa đều bản lĩnh. Con chắc chắn rằng cuộc đời chị Huyền đang rất mệt mỏi, nhưng chị gái con rất bản lĩnh, và chị không hối hận với cuộc đời chị đã chọn. Con dám chắc chị ý sẽ khó một mình chứ không như con, suốt ngày khóc với mẹ. Chị học giỏi và độc lập hơn con. Ngay từ bé đã thế và con chưa bao giờ thôi không ganh tị với chị vì nhiều thứ. Con không biết rằng con có thể được gọi là bản lĩnh không, nhưng con luôn biết rõ bản thân mình, đôi khi con quá đà, đôi khi con không suy nghĩ và đôi khi con trở nên tiêu cực, nhưng con tự nhận thấy bản thân con thay đổi để thích ứng cũng không tệ, và con tin vào khả năng quan sát của con, con tin vào sự xấu tính trong con sẽ có lúc cần dùng tới, và sự chân thành ngây ngô sẽ có lúc được người ta yêu thương mà giúp đỡ. 
Cả con và chị đều cứng đầu, đều dễ tự ái. Và bằng một cách nào đó, với con đó lại là một điều tốt. Con chỉ lắng nghe người con cảm thấy quan trọng, tính con thuộc dạng hay phân vân, nhưng không phải đứa "ai bảo cũng nghe". Chị em con đều rất biết lý lẽ.
___
Chúng con đều được bố mẹ yêu thương và bởi vậy, chúng con đối nhân xử thế bằng tình cảm. Con vẫn tin hai đứa con là những người sống tình cảm. 
Và bởi vậy đôi khi bố mẹ hơi nuông chiều chúng con. Bố chưa bao giờ đánh con kể từ lúc con bắt đầu nhớ mọi chuyện. Bố hiền và con cũng không sợ bố như những đứa khác sợ bố nó. Bố với con ít nói chuyện, nhưng bằng cách nào đó, mỗi lần nói chuyện với bố con đều muốn khóc. Bởi vì bố suy nghĩ và lo cho cả 2 chị em rất nhiều. Bố cứ âm thầm, âm thầm...
Mẹ dù có đâu mấy con cũng ít thấy mẹ khóc. Nhưng con thấy mẹ khóc khi hồi bé con năm viện hơn 1 tuần, lúc ấy còn bảo là sợ gì mà khớp đớp tim, gì mà van tim yếu. Mẹ khóc. Hồi hôm chị bị hen, mẹ cũng khóc. Lúc ấy chị mà có thấy thì chắc chị cũng chẳng để ý nổi nhưng nếu chị biết, chị phải hiểu rằng, trên đời này, chẳng ai yêu thương chị nhiều như mẹ, chẳng ai lo lắng cho chị nhiều như bố mẹ. Con chắc chị hiểu, cũng giống như con đang tự hiểu ra mọi chuyện.
___
Bằng một cách nào đó, bố mẹ có thể dạy cho chị em con tự giác được mọi chuyện, và càng lớn thì càng tự kiểm soát được (mặc dù hậu quả thì khó lường...) Con nhớ con không bao giờ cần mẹ ngồi học kèm, con nhớ con luôn là người tự tạo áp lực cho mình trong việc học thay vì bố mẹ.
Chị con là một người thích đọc, và bởi vì chị như thế nên con cũng thích đọc.
Bố con là một người cầu toàn, và dù con có lười đến mấy, cái tính cầu toàn cũng vẫn ăn vào máu.
Bố mẹ là những người sống nhẫn nhịn, vì thế chúng con cũng không thạo việc ganh đua trên đời.
___
Bằng một cách nào đó, hai chị em con ít khi nào làm phiền người khác bằng những ưu lo của mình. Nhưng những muộn phiền ấy, con tin rằng vẫn trăn trở bố mẹ cả đêm.
___
Dù thế nào, con vẫn luôn tin rằng bố mẹ đã nuôi dạy chúng con là những người tốt. Và dù sớm, dù muộn, con cũng sẽ tìm ra con đường cho mình. Chúng con không phải loại dễ bỏ cuộc mặc dù nhìn vào thường cảm thấy rất nản...
Dù có đi ngược lại với số đông, cũng vẫn quay trở về nhà...
___
P/S: Chúng ta sẽ ổn thôi chị gái à...

Sunday, April 24, 2016

Nhớ nhà.

Hôm nay là chủ nhật ngày 24/4/2016, ngày thứ hai vào thành phố Vinh, còn 26 ngày nữa sẽ về Hà Nội. Mọi thứ cứ chầm chậm trôi vậy mà vẫn cảm thấy phí thời gian, vẫn chưa thể làm gì nên hồn.
20 hơn chưa một lần xa nhà mà không có mẹ, có bố đi cùng, xa nhà gần 1 tháng, đi vào một thành phố hoàn toàn không ai biết mình, cũng hãi...
Ở đây sống cùng với gia đình họ hàng của một người bạn, có cả bố nó vào cùng (hai ngày), cảm thấy tự dưng hụt hẫng vô cùng, cái cảm giác chào bố ở bến xe, gọi về cho mẹ hay mẹ gọi lại hay thì Huyền nhắn tin,... cứ chỉ muốn khóc mà cứ sợ người khác nhìn thấy nên lại vừa khóc 2,3 giọt là lại lau đi. Hai hôm này  bữa nào cũng ăn trong im lặng, vì một là chẳng biết nói gì, hai là sợ nói sai. Bời vì xung quanh toàn gia đình của người khác nên mới cảm thấy lạc lõng thế này. Nếu mà ở nhà có lẽ mình cũng sẽ như thế. Vì là ở với cả một gia đình nên rất buồn, vẫn rất buồn.
Nhớ nhà là một hiện tượng tự nhiên của những người xa nhà. Bởi vì ở nhà, gia đình sẽ dễ dàng bao dung cho mọi sầu nẫu, tức giận, phiền muộn và mù quáng của ta thì ra ngoài xã hội, chúng ta sẽ bị đánh giá bởi những điều đó, Ở đấy không dám ngủ nhiều, không dám nói nhiều, không dám thể hiện mình nhiều quá
Mình giao tiếp không rõ ràng, đến bây giờ lên năm ba lại càng khó nói ra lời cần nói. điều đấy như một quá trình tiến hóa ngược một chút. Thực ra trước giờ phần nói của mình đã luôn rất kém rồi, lên đại học năm nhất được cải thiện một chút thì năm hai lại lụi dần rồi năm ba cứ như trở về con số 0... Vì thế vào đấy, lại càng sợ không làm được, Biết là cứ sợ thì chả làm ăn đc gì, nhưng vẫn sợ, vì không có ai ở đây nói là "đừng sợ!", nên vẫn cảm thấy cô đơn. Nghĩ lại chả biết ngày xưa Huyền đi Trung Quốc lâu thế có buồn không... Chị vẫn là bản lĩnh hơn em ở khoản này, con em này vẫn nhát thế giới, vẫn quen được nuông chiều ở nhà lắm.
Từ chiều tối qua có Đức Anh sang rồi sáng nay có thêm con Đạt làm mình cảm thấy bớt cô đơn đi nhiều, bởi vì chúng nó cũng na ná mình, cũng một mình chẳng quen biết ai. Có chúng nó cũng đỡ tủi...
30/4 - 1/5 định bảo mẹ thôi con về Thanh Hóa, cơ mà mẹ bảo Thanh Hóa giờ này làm gì có ai mà về, các em đi làm hết rồi nên mẹ lại bảo về Hà Nội. Vẫn phân vân vì sợ xe cộ tiền nong các kiểu...
Nhớ cả mấy con chó ở nhà, bây giờ mà gặp nhau ngoài việc chúng nó chửi mình ngu ra chắc cũng chẳng có gì khác, nhưng vẫn muốn nghe chúng nó chửi... hôm qua video call cho chó mà lại khóc, đúng giờ này hôm qua, kiểu thấy mình yếu đuối với si đa các kiểu các kiểu nhưng không cầm được vẫn cứ là phải khóc. Thì ra Um cũng bánh bèo và tiểu thư như ai.
Tệ thật còn bài tập, tiểu luận, báo cáo các thứ các thứ... cứ như thế này áp lực sẽ không biến đi đâu...
Chiều nay lại ở nhà một mình, nếu mà quen rồi thì 30/4-1/5 cũng không hẳn là cần về Hà Nội vì như thế sợ gián đoạn là khỏi bài vở gì luôn, nhưng ở đây một mình cũng không được...
Vì chọn nhầm trường nên bây giờ cũng có một, hai trải nghiệm thật thú vị... :)
Thôi thì kệ con mẹ nó và khóc xong thì lại phải làm việc.
Một ngày 24 tiếng đồng hồ...

Saturday, April 9, 2016

Có một cái lỗ trong tim

Trời đang mưa rất nhiều và kỳ thực điều này chẳng giúp ích được gì. Cho cả tâm trạng lẫn công việc. Của bất kỳ ai. (có lẽ có thể sẽ giúp ích cho mấy con người lãng mạn dở hơi thích tâm sự cùng mưa...)
Chúng ta đều có ít nhất chục cái lỗ ở trong tim, lớn và nhỏ. Nói chục cái là ít vì thật ra chẳng ai đếm được số lần một ai đó hay một điều gì đó găm vào tim bạn như đúng rồi, và sau đó rút ra và để lại một cái lỗ trong tim bạn (tất nhiên là đang hình tượng hóa thôi). Vết thương thì đằng nào cũng sẽ lành, nhưng sẹo thì để lại mãi mãi. Dù sao cũng không ai là sẹo được trong tâm hồn (?!)
Con người, đến một cảnh giới nào đó, sẽ trở nên vô cảm với những nỗi đau được lặp đi lặp lại. Điều đó không tương đương với việc mấy cái lỗ được lấp đầy. Đừng nghĩ vậy. Những cái lỗ luôn được tạo ra. Chúng chỉ nhiều lên chứ không mất đi. Không nói theo một hướng tích cực hay tiêu cực, đánh giá khách quan thì bởi không ai là giống ai (thuyết nào đó cho rằng mỗi người là duy nhất !?) , nên nghiễm nhiên chẳng cái lỗ nào nó giống với cái lỗ nào, miễn cưỡng nhét thì có thể lọt, vừa nhưng không khít (ngu xuẩn). Giống như một ai đó, một điều gì đó đột nhiên biến mất, hoàn toàn theo nghĩa đen ra khỏi cuộc đời bạn, cảm giác hụt hẫng là không thể tránh khỏi. Nhưng bởi vì tùy theo tính cách của bạn, sự quan trọng của người ấy hay tác động ngoại cảnh mà sự thể hiện của mỗi người là không giống nhau. Nên không được tùy tiện phán xét cách hành xử của người khác, Mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó cả. Nói thế cũng chẳng phải là để kiểu chấp nhận, buông xuôi và "Số phận ơi muốn làm gì thì làm", chỉ là có những thứ, những điều xảy ra, một cách tất nhiên, cần được tôn trọng.
Nói về những người ra đi và để lại cả một cái lỗ trong tim người khác, cho dù họ có quay trở về trong trái tim bạn đi chăng nữa, cũng sẽ là một cái lỗ khác chứ không phải cái cũ nữa đâu. Bởi vì "không ai tắm hai lần trên một dòng sông" và chúng ta ở đây có thể nói "chẳng ai xuống cùng một cái lỗ hai lần"... Họ sẽ là những người khác. Bởi vì chúng ta luôn vận động, và ngay cả hồn ma cũng không đứng yên (chẹp...). Đừng mất công trách móc họ. Bởi vì "họ" không còn là "họ" nữa đâu.
Nói về những người có nhiều lỗ trong tim. Đừng tùy tiện gọi nhau là "vô cảm" bởi cơ chế hoạt động của những cái lỗ trong từng cái tim là khác nhau. Mỗi người có một cách điều chỉnh và thể hiện cảm xúc riêng. Thật vớ vẩn khi đánh giá nhau chỉ qua vài cái biểu hiện bên ngoài. Nhưng mà, bản năng của con người là "phán xét". Vì thế mà, biểu hiện bên ngoài có thể coi là một yếu tố quyết định những cái "tất nhiên", những con người "tất nhiên" sẽ tới và tạo ra những cái lỗ trong tim bạn :)
Nói đến đây bắt đầu thấy buồn ngủ. Làm theo bản năng. Đi ngủ.
Và như ai đó đã trích dẫn lại của một ai đó khác: "Những điều tuyệt vời sẽ tới với những ai biết chờ đợi" (Việt hóa một cách không chính thống)...

Saturday, April 2, 2016

ZZZzzzz...

Nữ Quản lý  chậm rãi đọc. Bà nhấn mạnh từng chữ. Ngắt ở từng câu. Ngẩng lên đảo mắt khắp phòng học một lượt sau khi hết mỗi  một đoạn. Thời gian đang nóng dần lên...
Một buổi đánh giá năng lực của các thực tập sinh sẽ bắt đầu từ 8 giờ sáng và kết thúc vào 8 giờ tối mỗi thứ 6 cuối tháng và tiếp tục trong vòng 3 tháng như vậy. Trong suốt 12 tiếng các thực tập sinh sẽ lần lượt làm các bài kiểm tra năng lực tổng hợp và chuyên biệt, và cuối cùng là đánh giá báo cáo tổng kết. Sử dụng "chọn lọc tự nhiên" để loại dần những kẻ yếu.
Nữ Quản lý tiếp tục đọc bản báo cáo. 
"ZZZZ....zzzzzzzz"
Dù sự miêu tả về nữ Quản lý này có vẻ lẽ vô tình tạo nên ấn tượng về một phụ nữ trung niên sắp bước qua đầu 5, nhưng thực chất bà ấy mới chỉ chạm mốc 4 trong năm nay và những rada vẫn bắt tốt sóng điện thoại...
"Điện thoại của ai rung, hãy tự giác mang lên đây."
"..."
"Tôi cho các bạn 30 giây để tự giác đứng lên..."
20191817161514131211100908070600403020100000...
"Bởi vì không ai tự giác nhận trách nhiệm, tất cả các thực tập sinh có mặt ở đây ngay lúc này, sẽ nhận được điểm F cho buổi đánh giá hôm nay."
"..."
"Các bạn không cần lắng nghe bất kỳ đánh giá nhận xét nào về báo cáo của mình nữa, lần lượt lên đây ký..."
"ZZZZ...zzzzzzzzzzzzzz...ZZZZZZZZ...zzzzzzz.ZZZZZZZ..."
Quý bà một nửa Giáo sư nhíu mày.
"Tất cả đứng hết lên. Đứng sang bên cạnh bàn của mình"
Tiếng gót giày gõ trên sàn gạch men. 
Một thực tập sinh kiềm chế nụ cười của mình bằng một cái co giật nhẹ ở khóe miệng.
Một thực tập sinh khác nhướn đôi lông mày theo chiếc hông đánh qua đánh lại chạm đến mức vừa lố của nữ Quản lý.
Một thực tập sinh nín thở và cố mở căng mắt mình để tránh những giọt mặn rơi xuống. Và một thực tập sinh nắm lấy tay thực tập sinh đó.
...
"ZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZZ"
20191817161514131211
Nữ Quản lý cúi người ngó xuống ngăn bàn.
100908070605040302010000000000000000000000000...
Thời gian đột ngột hạ nhiệt (-13 độ C)

Thursday, March 31, 2016

Khoảng hơn 60 phút nữa sẽ đi học, cảm giác một lần nữa rất tồi tệ.
Vừa nãy nhận được một cú điện thoại từ cô chủ nhiệm (năm nhất), kiểu có một chút dự cảm chẳng lành. Nghĩ lại thì tự nhiên sao cảm thấy mình lại thờ ơ quá với cuộc đời (đúng hơn là tương lai gần) của mình như vậy.
Khoảng hơn 60 phút nữa sẽ đi học, nếu như cố mà tỏ ra bình thường hay cứng rắn thì sẽ lại phát sốt.
Dạo gần đây tâm trạng đi về con số 0.
Mỗi lúc như thế này, có 2 việc sẽ khiến mình cắm đầu vào và quên đi mọi thứ;
1 là đọc sách (bất kỳ thể loại sách truyện gì)
2 là học ngoại ngữ (không phải là khoe mình học giỏi ngoại ngữ vì đấy không phải sự thật, nếu không muốn nói mình học kém ngoại ngữ; nhưng với ngoại ngữ thì mình có thể dành cả ngày lẫn đêm để cắm đầu vào học mà không quan tâm tới những cái khác)
:)
thôi đi học

Monday, January 18, 2016

những ngày cuối năm mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
không có từ nào diễn tả chính xác cả.
tại sao luôn là mình?
tinh thần lạc quan mới được 5 giây thì mọi thứ lại trở nên thật tệ.
con người ta sao lại tham lam đến vậy, không mệt sao?
hai từ trách nhiệm quả thực rất đáng ghét.
bởi vì hằng ngày vẫn phải mỉm cười dù bản thân không thể hiểu tại sao
bởi vì vẫn than thở và vẫn chấp nhận làm theo như một kẻ hèn nhát.
mỗi tối đi ngủ đều không dám nhắm mắt.
mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy lãng phí một ngày lại trôi qua.
họ không hiểu là tôi không thể.
vẫn câu nói đó. bạn chỉ có thể kiên trì nếu đó là đam mê. ngược lại, tất cả chỉ như một hình thức tra tấn mà thôi.
dù gì cũng tự mình chuốc lấy, nói những lời cay độc nay cũng không tự cứu mình được.
chỉ là cần một nơi để nói...